Vô Tiên

Chương 290: Bí Hậu (1)



Người đi vào lều là phụ thân của Sài Bất Hồ Nhi.

Lâm Nhất duỗi tay trảo một cái, lão giả chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, thân thể bị quản chế, hai chân cách mặt đất, phù phù một tiếng, ngã sấp ở bên người Sài Bất Hồ Nhi.

Sài Bất Hồ Nhi sợ đến khẽ run rẩy, không dám đưa tay đi nâng, chỉ có thể vẻ mặt bi ai, mang theo thần sắc khẩn cầu nhìn về phía Lâm Nhất.

Lão giả oán giận đan xen, muốn giãy dụa bò lên, nhưng đột nhiên cảm thấy gánh nặng ngàn cân ép đến trên người. Lại phù phù một tiếng, hắn cũng giống như nhi tử, bò ở trên mặt đất.

Lão giả này mới bắt đầu kinh khủng, nói gấp:

- Ngươi là người phương nào? Vì sao muốn bắt hai cha con ta? Ta chính là thủ lĩnh của Sài Thứ gia!

- Ta bất quá là một người ngoại tộc đi ngang qua nơi đây. Bộ lạc Sài Thứ ngươi lấy mạnh hiếp yếu không nói, con ngươi càng vi phạm thệ ngôn, phái người giữa đường chặn giết ta. Ta đã cảnh cáo Sài Bất Hồ Nhi, nếu hắn xảo trá, chọc giận ta, ta sẽ giết sạch tộc nhân của ngươi!

Ngữ khí của Lâm Nhất chầm chậm, thanh âm không lớn, nhưng như lôi đình, lão giả cả kinh mặt như màu đất. Giây lát sau, trong thần sắc của lão giả mang theo không cam lòng, tức giận nói:

- Sài Thứ gia ta tộc nhân hơn vạn, ngươi có thể giết sạch sao?

Hai phụ tử này còn rất bướng bỉnh, nếu không phải sợ giết Sài Bất Hồ Nhi sẽ liên lụy bộ lạc Tát Đạt, Lâm Nhất sớm đã giết đối phương.

Lâm Nhất nhíu mày, lạnh lùng nhếch khóe miệng, nhìn hai phụ tử ở trên mặt đất, hắn lắc đầu nói:

- Không phải không thể, là không đành lòng! Ngươi ta vốn không thù không oán, ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Nhưng bộ lạc Sài Thứ ngươi nói lời không giữ lời, vi phạm thệ ngôn mình lập xuống. Nếu không trừng phạt, sợ là sau này bọn ngươi sẽ càng tùy ý làm bậy!

- Ngươi đừng làm bậy! Bằng không thì ngươi đi không ra Sài Thứ gia ta!

Tuy lão giả phủ phục trên đất, không bò dậy nổi, nhưng âm thanh rất tàn khốc kêu lên.

Đối mặt lão giả đe doạ, Lâm Nhất không hề bị lay động, hắn tiện tay vung lên, trong lều đột nhiên thổi lên một trận gió xoáy. Lão giả và Sài Bất Hồ Nhi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, muốn bò dậy, nhưng cảm giác hai chân của mình đã cách mặt đất.

Sau đó trước mắt hoảng hốt, lại một trận tiếng gió vang, thân thể hai phụ tử dĩ nhiên bay ra ngoài lều. Lúc này hai người mới hoang mang nhìn chung quanh, vì sao lều càng ngày càng nhỏ?

Trong lòng kinh hãi, lúc này hai phụ tử mới chợt hiểu, mình đang ở giữa không trung.

Sài Bất Hồ Nhi hét to, tay chân luống cuống kéo lấy lão giả, rất sợ ngã xuống. Mà lão giả thấy thanh niên kia đứng ở bên cạnh, hai tay của hắn quơ một cái, muốn kéo đối phương, nhưng phát hiện căn bản không cách nào di chuyển.

Lão giả như rõ ràng cái gì, gấp đến độ kêu rên nói:

- Tha mạng! Thần tiên tha mạng! Lão phu biết sai rồi!

Nhưng Lâm Nhất chỉ hờ hững.

Trong khoảnh khắc đã đến bên ngoài hai mươi dặm, hắn mới để Bích Vân Sa chậm rãi hạ xuống, thời điểm cách mặt đất ba thước, tiện tay ném Sài Bất Hồ Nhi và lão giả ở trên mặt đất.

Hai người sợ đến kêu sợ hãi, nhìn thấy Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi không xa, vội vàng dập đầu cầu xin.

- Tha mạng! Tiên nhân tha mạng! Tiểu nhân có mắt không tròng, kính xin tiên nhân giơ cao đánh khẽ!

Sài Bất Hồ Nhi giành ở trước lão giả nói.

Lão giả vừa muốn mở miệng, thấy nhi tử như vậy không khỏi nhảy lên, hắn ở trên mặt Sài Bất Hồ Nhi mạnh mẽ quạt một bạt tai, mắng to:

- Ngươi cái thứ vô dụng, sao dám mạo phạm tiên trưởng? Ta đánh chết tên súc sinh nhà ngươi!

Sài Bất Hồ Nhi che mặt, hồ nghi nhìn phụ thân, nhưng không dám cãi lại.

- Được rồi!

Lâm Nhất hừ lạnh nói.

Hai người làm như thế, là không thể gạt được con mắt của hắn.

Lão giả mềm nhũn quỳ xuống, người trẻ tuổi trước mắt có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào bộ lạc, còn có thể trong chớp mắt mang theo phụ tử mình bay ra ngoài, này sao lại là phàm nhân! Đây không phải thần tiên thì là cái gì?

Sống mấy chục năm, chỉ nghe trên đời có thần tiên, nhưng ai cũng không tận mắt nhìn qua. Mà bây giờ thần tiên trong truyền thuyết ở ngay trước mắt, lại bị nhi tử đắc tội, trong lòng lão giả hối hận!