Vô Tiên

Chương 51: Đêm kinh sợ (1)



Lại vào lúc Tiếu chưởng quỹ đang kinh hồn, chỉ nghe dây cung vang lên một tiếng “băng”, ông ta kinh ngạc chợt mở mắt ra, chỉ thấy một đường ánh sáng hiện lên, nam tử cầm đao phía sau đã ngã xuống đất, co giật mạnh vài cái rồi dần dần bất động.

Không chờ chưởng quỹ lấy lại tinh thần, hai sơn tặc khác đã bỏ qua hai người Mã Hổ và vọt tới.

Chưởng quỹ vội vàng đứng lên chạy về phía trước, ngẩng đầu thấy một thiếu niên với sắc mặt bình tĩnh, trong tay cầm một cái nỏ đứng cách mình không xa. Ông ta đang kinh hoàng, trong tai lại nghe một tiếng “Băng” vang dội, một mũi tên đã cắm vào ngực của một sơn tặc. Kẻ đó hét to một tiếng lại ngã nhào xuống đất. Một tên sơn tặc khác lộ vẻ khủng hoảng, hơi do dự rồi quay đầu lại bỏ chạy.

Ba sơn tặc đang bao vây tấn công hai người Mã Hổ, thấy tình thế không ổn vội hô lên một tiếng và chui vào rừng cây, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Chẳng qua chỉ mấy hơi thở, mắt thấy tai họa sắp giáng xuống đầu, mấy tên sơn tặc cùng hung cực ác này cuối cùng đã bỏ lại hai thi thể, ngược lại bỏ trốn mất dạng.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, tình hình xoay chuyển quá nhanh khiến người ta không kịp nhìn.

Đó chính là Lâm Nhất ra tay cứu đám người chưởng quỹ. Hắn dựa vào trong thần thức đã sớm phát hiện có người ẩn nấp ở mấy chục trượng phía trước. Thấy chưởng quỹ gặp nguy, đúng lúc dùng tên nỏ bắn chết hai tên sơn tặc, làm bà tên sơn tặc khác khiếp sợ bỏ trốn.

- Cảm ơn tiểu huynh đệ đã ra tay cứu giúp, Tiếu mỗ vô cùng cảm kích!

Chưởng quỹ lúc này mới trấn tĩnh lại, trên mặt chân thành thi lễ cảm ơn Lâm Nhất.

Mã Hổ cùng Vương Nhị cũng đi qua nói lời cảm ơn. Lúc trước mấy người còn nghi ngờ tiểu tử này, không ngờ cuối cùng hắn lại thành ân nhân cứu mạng.

- Không ngờ tiểu huynh đệ có thủ đoạn cao cường, vừa rồi thật đáng sợ! Không ngờ đám sơn tặc dũng mãnh như vậy!

Tiếu chưởng quỹ còn sợ hãi nói. Anh ta nhìn đối phương cầm nỏ trong tay, thầm nghĩ thiếu niên này tìm đâu ra vũ khí giết người sắc bén như vậy?

Nhìn thấy hai sơn tặc bị mình bắn trúng đã chết, sắc mặt Lâm Nhất có chút trắng bệch. Khi cứu người hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ai ngờ đảo mắt đã giết chết hai người. Hai người sống sờ sờ lại chết như vậy ở trong tay của mình khiến hắn nhất thời hoảng sợ.

Lâm Nhất không biết, đây không phải là lần đầu hắn giết người, Tiễn Hổ rời khỏi đỉnh Tiên Nhân cũng đã chết! Tuy nhiên mắt nhìn thấy người chết ở trước mặt mình, đừng nói hắn mới mười sáu tuổi, cho dù là người trưởng thành bình thường cũng khó có thể thích ứng được.

Sư phụ không phải đã nói rồi sao? Hành sự tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm là được! Lúc đó mình giết người chẳng phải để cứu người sao! Cố gắng trấn tĩnh lại, Lâm Nhất nhìn Tiếu chưởng quỹ nói:

- Ta chỉ là người sống trên núi, bình thường săn thú quen dùng nỏ, vừa mới cũng chỉ là tiện tay thôi nên chưởng quỹ không cần khách sáo!

Hắn treo cái nỏ nhỏ ở bên thắt lưng.

Về phần tò mò trong ánh mắt của đối phương, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn xem như không biết.

Mã Hổ cùng Vương Nhị bị thương không nặng, Lâm Nhất đi dạo xung quanh một vòng, tìm được mấy thảo dược lại vò nát và xoa lên vết thương cho hai người rồi băng lại. Bọn họ vô cùng cảm kích, trao đổi ánh mắt với nhau rồi thầm nghĩ, tiểu tử này ở trong núi biết nhiều thật đấy

Lâm Nhất lại đi lật xem sơn tặc đã chết. Máu đen trong thi thể tràn ra tanh khác thường, làm cho hắn thấy buồn nôn nhưng vẫn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhíu mày rút mũi tên của mình, lau sạch sẽ rồi để vào túi nhỏ làm bằng da hươu.

Mã Hổ cùng Vương Nhị lại lục soát trên người sơn tặc một lát, thấy ngoại trừ túi tiền của Tiếu chưởng quỹ ra, còn có mấy chục lượng bạc vụn. Sau đó, hai người đào hố chôn hai thi thể.

- Còn không biết tôn tính đại danh củatiểu huynh đệ!

Mấy người trải qua một đợt sống chết nên cũng khá mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ tạm. Tiếu chưởng quỹ đi tới và ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất.

- Ta là Lâm Nhất.

Lâm Nhất đáp một tiếng, hắn nhìn Tiếu chưởng quỹ thở hổn hển, thầm nghĩ cơ thể người này quá kém, thật không biết đoạn đường này xóc nảy lại chống đỡ thế nào.

- Lâm huynh đệ! Ơn cứu mạng ta cũng không muốn nói nhiều, đây là chút tâm ý của ta, mong huynh đệ hãy nhận lấy.

Tiếu chưởng quỹ nói, cầm một cái bọc trong tay, sau khi mở ra lại thấy có một đống bạc và một túi tiền xuất hiện ở trước mặt Lâm Nhất.

Lâm Nhất liên tục xua tay nói:

- Tiếu chưởng quỹ làm cái gì vậy, không cần như vậy đâu.

Tiếu chưởng quỹ thấy đối phương không nhận thì vội la lên:

- Lâm huynh đệ tạm thời đừng từ chối, nghe ta nói một lời đã. Ở đây phần lớn đều là tang vật của sơn tặc, vứt đi thì khó tránh khỏi đáng tiếc. Nếu người là do ngươi giết thì mấy thứ này nên thuộc về ngươi. Mặt khác, túi tiền tuy là của ta nhưng cũng là do Lâm huynh đệ cướp về.

Nói xong, vẻ mặt ông ta thành thật nhìn Lâm Nhất.

Thấy đối phương động tâm, ông ta còn nói thêm:

- Lâm huynh đệ hãy nhận lấy những ngân lượng này, coi như là chút lòng biết ơn của chúng ta!

Trên người Lâm Nhất không có nhiều ngân lượng, nghe Tiếu chưởng quỹ nói cũng có đạo lý. Hắn suy nghĩ một lát rồi không từ chối nữa, thò tay nhận lấy cái túi, còn đưa túi tiền cho Tiếu chưởng quỹ, nói:

- Thịnh tình của Tiếu chưởng quỹ không thể chối từ nên ta lại nhận, tuy nhiên túi tiền này vẫn nên trả về chủ cũ mới tốt.

- Lâm huynh đệ làm vậy không phải là muốn Tiếu mỗ tổn thọ sao? Túi tiền này lẽ ra nên thuộc về ngươi.

Tiếu chưởng quỹ vội vàng nhét túi tiền vào trong lòng của Lâm Nhất.

Lâm Nhất giơ tay ngăn cản, nói:

- Hai vị đại ca vì bảo đảm hàng hóa không mất, coi như đã làm hết bổn phận. Tiếu chưởng quỹ nên trợ cấp cho họ!

- Chuyện này thì không cần Lâm huynh đệ quan tâm!

Tiếu chưởng quỹ nói xong lại lấy một khối vàng trong túi, không cho hắn từ chối nữa:

- Ít nhiều cũng nên để cho Tiếu mỗ tỏ chút tâm ý, vạn lần không nên từ chối!

Lâm Nhất cúi đầu nhìn trong tay thấy một miếng vàng không dưới mười lượng, thầm nghĩ Tiếu chưởng quỹ này thật sự là người có tiền, ra tay hào phóng. Hắn thật sự mới gặp vàng lần đầu, cái này còn có giá trị hơn bạc rất hơn. Ngẩng đầu thấy vẻ mặt dứt khoát của đối phương, hắn lại nhét vàng vào trong ngực.

Tiếu chưởng quỹ thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

— QUẢNG CÁO —