Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 139: Quyền lợi của người có tiền



Mặc Âu không đồng ý với Hàn Thiên Nhược, cô lắc đầu:

“Nếu theo ngài nói đây là vụ xuất phát từ Nga thì chưa chắc chắn. Tuy theo lần tôi xâm nhập vào trang web nhìn chung tưởng như bình thường nhưng nếu xem xét kĩ thì lại có rất nhiều điều bất thường.

Giả như trang web này khi truy cập vào cũng sẽ giống như các trang tìm kiếm thông tin khác như Google hay Bing. Trang này rất xảo quyệt ở một điểm, bọn chúng đã tạo ra một trang tìm kiếm thông tin giả nhưng vẫn đề tên là Google hay Bing.

Nhưng vẫn có một lỗ hổng mà ít người sẽ hay bỏ qua. Ở đường link truy cập vào trang web này sẽ có thêm các kí tự đặc biệt để phân biệt giữa chính thức và giả mạo.

Càng đáng quan ngại hơn, trang web này bị truy cập tuy đã dính mã độc nhưng lại không hề được thông báo rằng tiền đã bị lấy cắp. Nếu xâm nhập sâu hơn khi bóc tách đường link có chứa ransomware này, ta sẽ được dẫn tới một trang dữ liệu hoàn toàn khác khi giải được mật khẩu dãy bit mà đáp án đã được gợi ý ở chính đường link truy cập vào trang web đó.

Đúng như nghi ngờ của ngài Death, trong trang đó được sử dụng ngôn ngữ của nước Nga. Nhưng không thể vì điều này mà có thể chắc chắn tổ chức này ở Nga.



Có thể là cài đặt ngôn ngữ là nước Nga nhưng lại ở một đất nước hoàn toàn khác nhằm đánh lạc hướng điều tra tìm kiếm của chúng ta cũng không phải là không có khả năng.”

Tất cả mọi người trong hội trường đều rơi vào suy tư.

Ai mà ngờ được tổ chức kia lại dùng những chiêu trò xảo quyệt như vậy. Như thế này khác nào không chừa cho họ một con đường sống.

Vốn dĩ, con người đã không còn đường lùi từ khi người máy Sophia ra đời rồi. Con người đang bị đe dọa bởi rất nhiều thứ.

Ghê rợn hơn là mỗi người chúng ta có thể là ai rồi cũng sẽ mắc “Hội chứng E” - Một hội chứng mà con người hoàn toàn dễ dàng bị điều khiển bởi các hình ảnh thông tin, đầu độc hành vi qua lớp nhãn cầu.

…****************…

Người nào đó đang ở thủ đô nào đó đang còn bận cầm khăn giấy hỉ mũi vì mới bị hắt xì.

“Con mịe nó! Ai mới nói xấu ông đây. Có tin ông đây bằm chết cả nhà mày không hả!”

Mới vừa dứt lời, người kia được tặng một cú đá vào mông: “Mày im xem nào. Lải nha lải nhải không định cho người khác làm việc à?!”



Người kia xoa mông ai oán nói: “Con đang muốn tìm tự do một chút liền bị ba quấy phá. Rốt cuộc ba muốn qua đây làm cái gì thế? Con nhớ công việc bên kia của ba còn chất đống đấy.”

“Ba mày chất đống ở đó cho mày về làm.” Một lời nói dửng dưng vang lên.

“Đệch…”

…****************…

Hàn Thiên Nhược trầm tư: “Nếu như ngài Mabel nói thì hẳn là nên điều tra thêm với quy mô rộng hơn rồi.”

Mặc Âu chau mày: “Chắc chắn phải tìm ra được kẻ cầm đầu.”

Người này khiến cô vô cùng hứng thú, chắc chắn không thể không đào người về tổ chức của cô.

Mặc Âu ngoắt tay gọi Tống Diệp dặn dò: “Kết thúc cuộc họp.”

Tống Diệp tuân lệnh, đi đến giữa bậc tam cấp lên tiếng:

“Mọi việc sẽ tiếp tục được điều tra, ai tìm ra được dấu vêt gì thì có thể đến trụ sở chính của ngài Mabel hay ngài Death đây để nhanh chóng tìm ra được tung tích kẻ dấu mặt. Còn bây giờ, buổi họp mặt kết thúc, các vị có thể về rồi.”

Mặc Âu phủi thẳng váy đứng dậy. Sau còn đứng lại dặn dò một chút với Giang Lục nữa. Không biết cô đã nói cái gì mà phút sau liền thấy khóe miệng Giang Lục giật giật mấy cái liên hồi.

Mặc Âu dặn dò xong, quay người lại đã thấy Hàn Thiên Nhược đang đứng một bên. Thấy cô quay lại, anh không chút để ý mọi ánh mắt mà tự nhiên nắm lấy tay cô.

Mặc Âu rất nghe lời, cũng không buông tay anh ra. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa hội trường, cô còn có ý nhắc lại:

“Các vị nhớ đến tìm Giang Lục, chúng tôi sẵn sàng tiếp đón người có tiền.”

Đợi hai vị lão đại lớn rời đi, các vị lão đại nhỏ khác bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau đến bên Giang Lục đưa giá.