Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 142: Xoa dịu thị lực



Ôi! Chắt tôi chuẩn bị ra đời rồi.

Hai ông bà cùng hoài niệm về tương lai được bế chắt không xa. Tốt nhất là chắt gái, còn có chắt trai hay không cũng được.

Ít nhất chắt gái sẽ tri kỉ hơn. Chứ chắt trai thì chỉ cần nhìn nét mặt trước sau như một của Hàn Thiên Nhược đã rén ngang rồi.

____________

‘‘Anh định dẫn em đi đâu?’’ Mặc Âu mệt mỏi đưa tay lên day trán.

Hàn Thiên Nhược tay trái cầm vô lăng, tay phải còn đang bận xoa nắn bàn tay mềm mại của Mặc Âu.

‘‘Đưa em đến một nơi khiến em có thể xoa dịu thị lực’’

Mặc Âu ngơ ngác: “Xoa dịu thị lực?”

Đứng trước một tòa nhà cao tầng xa hoa được khắc tên “The Poison” (“Chất độc”). Mặc Âu liền hiểu ý Hàn Thiên Nhược mới nói là “xoa dịu thị lực” là gì.

Mặc Âu nhìn quán bar kết hợp với mô hình khách sạn theo tiêu chuẩn lựa chọn của giới nhà giàu. Đây có thể gọi là quán bar nổi tiếng bậc nhất thành phố A, là nơi mà các thiên kim tiểu thư hay các thiếu gia công tử muốn đến đây giải sầu hay giải quyết như cầu.

Quán bar này cũng thường được mấy lão giám đốc bàn bạc công việc hợp đồng. Cũng vì thế mà tiền đầu tư đổ vào đây từ các thương nghiệp cũng không phải là một con số nhỏ.

Mặc Âu nhìn chăm chú vào tòa nhà mà khi chưa gặp Hàn Thiên Nhược cô vẫn thường xuyên lui tới. Thường xuyên tới mức mà ngay cả chủ quán lẫn giám đốc, quản lí, nhân viên ở đây đều phải nhớ đến mặt cô. Đó là gương mặt thật.

May là hôm nay cô có lớp hóa trang.

Ôm tâm trạng thụ sủng nhược kinh, Mặc Âu lén nhìn sang Hàn Thiên Nhược đang đứng nhìn cô. Cô cười một cách không mấy tự nhiên:

“Bảo bảo à! Hôm nay chúng ta có buổi kí kết hợp đồng gì à?”

Đến bây giờ cô cũng không thể nghĩ ra lí do gì ngoài lí do này mới có thể khiến Hàn Thiên Nhược luôn luôn mang danh là đại thiếu gia kín tiếng hạ chân đến nơi thị phi ồn ào như thế này.

Hàn Thiên Nhược không nói gì, chỉ cong cánh tay lại để lộ ra một khoảng trống.

Cô tất nhiên hiểu động tác này có nghĩa là gì, liền đưa tay mình vòng qua khoảng trống. Sau đó, Mặc Âu chỉ có việc đi theo sự chỉ dẫn của Hàn Thiên Nhược trong tâm trạng mơ hồ.

Vừa bước chân vào sảnh lớn, Mặc Âu đã nghe thấy âm thanh của âm nhạc nhộn nhịp, sôi động dội thẳng vào trong tai.

Trong lòng muốn đi vào trong kia nhập hội với mấy em trai em gái xinh đẹp, nhưng lí trí mách bảo cô không được phép.

Buồn buồn, Mặc Âu nhìn sang Hàn Thiên Nhược đang đặt một căn phòng VIP dành riêng cho tổng thống.

Sự nghi hoặc ngày càng xâm chiếm lấy đầu óc của Mặc Âu. Hàn Thiên Nhược muốn đặt phòng làm gì, đây lại là phòng đơn. Chẳng lẽ…

Mặc Âu bắt đầu cảnh giác với mọi hành động của Hàn Thiên Nhược. Tuy bọn cô đang ở chung nhà, cũng đã chung giường, nhưng nếu mà nói muốn cô làm việc hoan ái kia với anh thì cô còn chưa nghĩ đến, nhưng thực chất trong suy nghĩ của cô là không muốn làm chuyện đó.

Tuy tiếp xúc với nhiều mỹ nam, nhưng đối với cô mà nói đó chỉ là một thú vui tiêu khiển làm thỏa mãn thị giác lẫn xúc giác của cô. Còn nếu nói đến lịch sử trả tiền mua em trai gì gì đó giải quyết vấn đề sinh lí thì một cái dấu chấm đen cũng chưa có.

Bởi cô muốn trao cho người cô yêu điều tốt đẹp nhất.

Trong lúc Mặc Âu còn đang bận luẩn quẩn trong vòng suy nghĩ. Hàn Thiên Nhược đã đi trước cô vài bước nhưng mãi không thấy bóng dáng cô đứng ngang hàng với mình, anh nhíu mày quay người lại.

Thấy Mặc Âu vẫn đang nhìn vào một khoảng không vô định, Hàn Thiên Nhược lùi lại, nắm lấy tay cô: “Em có chuyện gì thế?”

Mặc Âu không do dự nhìn anh hỏi thẳng: “Anh đang có âm mưu gì đối với em?”

Hàn Thiên Nhược ngây ngốc nhìn Mặc Âu vừa nói xong liền buông tay anh ra ôm lấy ngực.

Cô đang suy nghĩ cái gì đấy?

Mãi một lúc lâu anh mới hiểu được ý tứ trong câu hỏi kia của cô. Hàn Thiên Nhược dở khóc dở cười kéo lấy tay cô đang ôm ngực nắm lại, kéo cô đi theo mình, vừa đi vừa nói:

“Nếu như anh muốn ăn em thì đã ăn lâu rồi, chứ không cần phải cực khổ lôi em đến đây để ăn đâu.”