Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 146: Chuyện tình ái



Dù biết là thế nhưng tối nay cô đã uống cạn sạch cả một chai rượu đầy, đầu óc cô bây giờ có thể nói là vô cùng ảo diệu, mông lung, khung cảnh cũng vì thế mà chao đảo liên tục.

Tử Hạ nhìn người đàn ông vừa mới lại ngồi gần mình, đôi lông mày khẽ chau lại lèm bèm hỏi: “Anh là ai thế?”

Người đàn ông cười đùa với mỹ nhân bên cạnh:

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi sẽ cùng em hưởng thụ hương vị của chuyện tình ái.”

Tử Hạ lại nghe được đến chữ “tình”, bất giác nở nụ cười khổ:

“Chuyện tình ái? Tình ái với người tôi không yêu thì có thể khiến vui vẻ sao?”

Người đàn ông lúc này đã không nhịn được khi nhìn nữ nhân quyến rũ lại thơm ngát bên cạnh, hắn bắt đầu có những hành động không đúng đắn là ôm lấy eo Tử Hạ mà xoa nắn, hưởng thụ sự mềm mại khi tiếp xúc da thịt.

Tử Hạ ngứa ngáy khó chịu khi cảm nhận được có cái gì đó đang chạm vào mình, cô ghét bỏ lấy tay hất thứ khiến cô chán ghét đó ra.

Người đàn ông có chút ngây người khi bị người phụ nữ đang say mèm này ghét bỏ, nhưng ngay sau đó, hắn không những không nổi giận mà chỉ bật cười hắng giọng:

“Bây giờ có thể là em ghét bỏ anh, nhưng chút nữa anh sẽ khiến em phải cầu xin muốn anh đấy bé cưng.”

Nói được nửa đoạn, người đàn ông không nói không rằng mà ôm ngang người Tử Hạ lên đi ra khỏi quán bar.

Tử Hạ giật mình khi cả người được nhấc bổng lên. Có lẽ là theo phản tự nhiên khi bị một người xa lạ ôm lấy mình, Tử Hạ không an tâm muốn rời khỏi vòng tay ghê tởm của người đàn ông.

Cô không ngừng dãy dụa, đấm mạnh vào ngực hắn ta:

“Ông muốn làm cái gì?! Buông tôi ra, buông ra!”

“Anh muốn làm cái gì chút nữa em sẽ biết thôi. Ngoan! Lát nữa anh đây sẽ khiến em cảm thấy khoái hoạt dâng trào.”

Tử Hạ khiếp sợ trước bàn tay không an phận của hắn khi đang lần mò vào trong áo của cô. Tử Hạ kinh hãi hét toáng lên khi cảm nhận được cô đang gặp nguy hiểm.

Cô thẳng tay tặng cho hắn ta một cái bạt tai đau điếng. Nhân lúc hắn đang mất cảnh giác lấy một tay xoa má, Tử Hạ liền vùng vẫy nhảy xuống khỏi vòng tay ghê tởm kia.

Không đợi hắn tỉnh táo lại, Tử Hạ tuy trong người đang ngấm chất cồn, đầu đau như búa bổ, nhưng cô ý thức được bây giờ không phải là lúc ngã quỵ ở đây. Cô chạy một mạch ra khỏi quán bar, đi ra sảnh lớn của tòa nhà.

Vì thành phố đã về đêm, các cuộc ăn chơi trác táng vào thời điểm này mới chính thức được khởi động. Nhưng có vẻ như bọn họ đã vào quán bar, hay đang bận làm chuyện mây mưa trong mấy căn phòng khách sạn.

Bởi lẽ đó mà sảnh tòa nhà lúc này tĩnh mịch đến rợn người.

Tử Hạ chạy nhanh đến quầy lễ tân, nghĩ mình đã an toàn, cô thở ra một hơi nặng nề. Tuy đã đến nơi này nhiều lần cùng Mặc Âu.

Nhưng chỉ khi đi cùng Mặc Âu, cô mới cảm nhận được cô luôn được bảo về trong đôi cánh rộng lớn mà vững chắc của cô ấy.

Nhưng lúc mà lại không hề có bóng dáng của Mặc Âu ở đây, bất giác cô thấy mình thật yếu đuối biết nhường nào.

“Ngài có chuyện gì cần phục vụ?” Nữ nhân viên lễ tân có chút kinh thường hỏi khi thấy bộ dạng nhếch nhác, lại có chút đáng thương cùng vẻ mệt mỏi tràn đầy trên khuôn mặt Tử Hạ.

“Cho tôi….”

Tử Hạ còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông đáng sợ vừa nãy đuổi tới cắt ngang.

Anh ta ra vẻ dịu dàng tiến tới ôm lấy eo cô nói: “Tại sao em lại ra ngoài này, anh tìm em mãi.”

“Tránh xa người tôi ra!” Tử Hạ lại một lần nữa cắn chặt răng lấy lại sự tỉnh táo khi cơ thể đang ngày càng mềm nhũn vì rượu lúc này đã thực sự thấm đẫm vào dạ dày cô.

“Em sao thế?!” Người đàn ông giả vờ quan tâm hỏi, sau đó lại bổ sung thêm: “Đặt cho tôi một phòng, có lẽ vợ tôi uống nhiều quá nên say rồi.”