Sở dĩ anh có quyền bắt Tống Ôn lau, nhưng bình sinh anh ghét nhất những người anh không thích động vào đồ của mình.
Lau xong, Hàn Thiên Nhược vung tay vứt chiếc khăn vào thùng rác gần đó.
Bệnh sạch sẽ này thật phiền phức.
Nhìn cả thân hình Tử Hạ như đã bị hút cạn hết sức lực. Hàn Thiên Nhược không hề có ý định bước lên đỡ cô. Anh chỉ lạnh lùng ra lệnh với Tống Ôn: “Đưa cô ấy đi theo tôi.”
Tống Ôn tuy không tình nguyện lắm nhưng không dám lớn mật cãi lệnh người đàn ông đáng sợ này.
Đúng thật là xúi quẩy! Vốn anh còn tưởng tối nay sẽ có một bữa ăn ngon lành, ai mà ngờ được thế sự vô thường như vậy. Chán chết mà!
Đến ngoài cửa, Hàn Thiên Nhược cho gọi vệ sĩ của anh đưa Tử Hạ về. Vì cả Hàn Thiên Nhược lẫn Mặc Âu đều là lão đại của một băng đảng hắc ám lớn. Vì thế nên không thể tránh khỏi những vụ ám sát.
Mặc Âu thì không đáng nói. Bởi cho đến giờ còn chưa ai biết được khuôn mặt thực sự của cô. Nhưng anh cũng sẽ không bao giờ cho người nào có cơ hội gây tổn hại gì đến bảo bối của anh.
Tuy đã cải trang, nhưng với đặc điểm nhận dạng là mặt nạ bạc của anh là không thể tránh khỏi chút phiền toái. Nhưng có một điểm mà hầu hết nhiều người còn chưa biết.
Thực chất, việc mấy vị lão đại từ các băng đảng lớn nhỏ khác không biết anh là ông chủ tập đoàn Thiên Dương đều có nguyên do của nó.
Trên thương trường, anh sẽ dùng mặt nạ bạc theo cấu trúc nửa trên, bắt đầu từ phần cánh mũi kéo dài lên vùng trán cao.
Còn trong thế giới ngầm, anh cũng đeo mặt nạ bạc, nhưng là với kết cấu là che toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ vùng mắt, miệng, cả lỗ mũi.
Điều này có chút rườm ra trong việc ăn uống hơn đối với chiếc mặt nạ nửa khuôn kia. Nhưng đổi lại nó lại vô cùng có lợi trong một số thời điểm.
Giả như trong tình thế nguy bách, anh sẽ dùng chiêu tung hỏa mù khi cho nhiều người cùng đeo chiếc mặt nạ giống anh. Đối phương cũng vì thế mà nảy sinh sự bối rối không biết đâu mới chính là người cần ám sát.
Dĩ nhiên, mặt nạ mà anh đưa cho bọn họ chỉ giống với bề ngoài mà thôi. Còn chức năng tiềm ẩn đáng sợ của nó chỉ có trong lõi chiếc mặt nạ độc nhất của anh.
Mặc Âu nhận một cuộc điện thoại từ trụ sở chính của Mabel. Âm thanh của Tống Diệp phát ra:
“Sư tỷ! Đệ vừa nhận được một cuộc gọi ẩn danh ở Los Angeles. Người phía bên kia thực sự rất kì lạ.”
“Kì lạ thế nào?”.
“Đệ cũng không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nguyên văn câu nói của người đó là:
Sáng thứ bảy, lão đại siêu cấp đẹp trai của chúng tôi sẽ đến trụ sở chính của Mabel. Đề nghị nói lại với bà chủ xinh đẹp của ngươi nhớ tới đón tiếp đúng giờ. Nếu không ông đây sẽ để bà chủ của ngươi phải đền cho thời gian chờ đợi của chúng ta là một trăm cái mặt nạ cao cấp được chiết xuất từ nhau thai cừu chính hãng.”
Mặc Âu cứng người: “…”
Được rồi.
Biết ngay là tên quỷ nào luôn.
Dạ! Phong!
Chắc là dạo này xuống sắc trầm trọng nên mới vác mặt đến đây kiếm cớ ăn vạ đây mà.
Thầm thở dài một hơi khi có một người sư huynh yêu sắc đẹp bản thân đến điên cuồng như vậy.
“Được rồi! Cậu cứ chuẩn bị cho tôi một trăm cái mặt nạ trước đi.”
Tống Diệp chần chừ: “Tỷ không nghĩ là bọn lừa đảo giở trò à?”
Mặc Âu bật ra một tiếng cười bỡn cợt: “Còn chưa có ai cả gan dám gọi điện đến trụ sở chính bao giờ.”
Tống Diệp nghe cũng hợp lí liền đáp gọn một câu vâng rồi cúp máy.
......................
Mặc Âu cất điện thoại vào túi, bước ra khỏi phòng tổng thống. Bước ra khỏi cửa, cô không tự chủ thở hắt một hơi. Đúng là một đêm đầy sóng gió.
Theo định luật vạn vật hấp dẫn, mê trai đẹp nên mới thu hút được trai đẹp, người đặc biệt nhất trong số đó không ai khác ngoài Hàn Thiên Nhược.
Nhưng điều này lại chính là một mầm bệnh nguy hiểm mà cần cô phải ngay lập tức chặt bỏ trước khi phát tán một cách vô kiểm soát.
[Mặc Âu ngồi buông lỏng cơ thể ngồi trên ghế ngắm hoàng hôn, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt trên chân.
Hàn Thiên Nhược nằm dài trên ghế, đầu đặt trên đùi mềm mại của cô, lim dim hưởng thụ.
Mặc Âu khẽ nói nhẹ, che dấu tâm tình trong đôi mắt có chút thất thần: "Nếu như có thời gian nhiều hơn một chút, em muốn anh trở thành ông chồng nhỏ của em cả đời."
Hàn Thiên Nhược không chú ý mấy đến lời nói có nhiều điểm kì lạ của cô, nói thẳng: "Chắc chắn sẽ như vậy."
Mặc Âu mỉm cười. Nhìn anh một lúc thật lâu dường như muốn khảm sâu khuôn mặt của đàn ông người mà cô yêu vào nơi sâu kín nhất.
Cô nhắm mắt, lại mở mắt ra, trên môi vẫn là một nụ cười dịu dàng tựa gió xuân.
Mặc Âu không dừng động tác vuốt ve mái tóc Hàn Thiên Nhược, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt như sinh mệnh của cô.
Vẫn là câu nói đó...
Nếu như có thời gian nhiều hơn một chút, em muốn anh trở thành ông chồng nhỏ của em cả đời...]