Đột nhiên cô muốn bổ đôi đầu anh ra xem trong đó rốt cuộc chứa cái thứ quái quỷ gì mà ngay cả lời này cũng dám nói.
Âu Dương Phong, Đường Nguyệt Lam, Âu Bắc Tuyết không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau một cái.
Kĩ năng tán gái của cái thằng nhãi ranh này từ khi nào mà đã đạt đến cấp độ đại thần thế?!
Kịch hay thì phải diễn cho trọn gói, Mặc Âu nghĩ thầm, đành có chút không nỡ đẩy Hàn Thiên Nhược ra xa. .
Không nhìn anh nữa, cô đi thẳng ra ngoài. Đến cửa cô dừng chân, giọng điệu có vẻ mệt mỏi:
“Anh ở lại với mọi người đi, bàn cho xong chuyện hôn ước. Em muốn yên tĩnh một lát. Anh mà đi theo em thì hôm nay chúng ta lập tức đường ai nấy đi.”
Bây giờ cô cảm thấy thiên phú về diễn xuất của cô cũng không đến nỗi tệ lắm.
Hàn Thiên Nhược chôn chân tại chỗ, ánh mắt vô thần nhìn bóng dáng của cô dần khuất dạng sau cánh cửa.
Chính ngay lúc này, ánh mắt anh thay đổi. Gương mặt lãnh lẽo, ánh mắt khủng bố đến mức có thể xuyên qua cả tảng đá cứng nghìn năm, nhìn chòng chọc vào Tử Vân Chung.
Tử Vân Chung rợn cả tóc gãy. Lúc nãy còn mạnh miệng nói chuyện với Mặc Âu, bây giờ thì im như hến không dám hó hé gì.
Chàng thanh niên này quá đáng sợ.
Hàn Thiên Nhược đem khuôn mặt nửa chính nửa tà tiến đến gần Tử Vân Chung, quét từ trên xuống dưới.
Từ trong túi áo khoác rút ra một khẩu Glock-7 có gắn thêm ống giảm thanh, không nhanh không chậm chĩa thẳng vào miệng Tử Vân Chung.
Tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy súng đều thất kinh. Âu Dương Phong còn lên tiếng nhắc nhở:
“Thiên Nhược, tỉnh táo lại.”
“Ông ngoại! Cháu còn chưa xử lí ông đâu.”
Hàn Thiên Nhược ngoảnh đầu lại, ánh mắt dọa người bắn thẳng về phía người vừa nói chuyện.
Âu Bắc Tuyết ngồi một bên Âu Dương Phong, ánh mắt sắc bén nhìn ông một cái, ý bảo ông khuyên bảo cũng vô ích.
Trạng thái nhìn kẻ nào ngứa mắt liền giết chết kẻ đó của Hàn Thiên Nhược bà hiểu rất rõ.
Ngay lúc này, con trai của bà đang chìm trong trạng thái tàn bạo trí mạng đó.
Âu Dương Phong sau khi được con gái nhắc nhở, không nói thêm gì nữa.
Ông biết anh làm bên giới hắc đạo, thường xuyên chém giết lẫn nhau tranh quyền đoạt đất, giết người thành tính có lẽ đã ăn sâu vào xương tủy của cháu trai ông rồi.
Bỗng ông thấy hối hận khi giao cho Hàn Thiên Nhược làm việc bên giới này kế nhiệm ông.
Từ một tổ chức không tên không tuổi trong tay ông, sau khi đổi chủ liền phất lên như diều gặp gió, giờ nhắc đến tổ chức Death ai ai cũng phải rùng mình lảng tránh.
Đường Nguyệt Lam không lấy gì làm lạ khi nhìn thấy súng. Dù sao bà cũng là tiểu thư xuất thân từ một gia đình quân đội chức cao trọng vọng, tuy là nữ nhi nhưng việc thường xuyên làm quen với súng cũng không phải chuyện lạ.
“Ông có muốn nói lời tiễn biệt cuối cùng với gia đình mình không?”
Không chỉ sắc mặt thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn, khiến người ta có cảm tưởng mình đang ngâm mình dưới sông băng.
Tử Vân Chung cụp mắt nhìn súng mà muốn són ra quần. Tên tiểu cẩu này thế mà lại có súng, rốt cuộc anh đã chọc phải nhân vật lớn nào?
Tuy ông biết gia tộc Âu Dương gia không tầm thường, nhưng theo ông tìm hiểu thì gia tộc này chỉ liên quan đến thương giới, nào ngờ đứa cháu trai này lại đột biến làm thêm bên giới hắc đạo.
Tử Vân Chung đang muốn mở miệng cầu xin trước ánh mắt đỏ chót tàn nhẫn của tiểu cẩu tử mà ông nghĩ chỉ là một thằng nhóc chưa cai mùi sữa.
“Bạn trai nhỏ, tới đây giúp em cầm đồ một chút.”
Lúc này, một giọng nói thanh thoát vang lên làm tất cả mọi người như bị điểm huyệt mà đồng loạt máy móc quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngoài Mặc Âu đang cầm hai túi quà lớn, phía sau còn có rất nhiều người mặc đồng phục người làm khiêng mấy thùng đồ lớn.