Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 188: Giàu hơn không hại



Âu Bắc Tuyết bắt đầu liến thoắng liệt kê một lượt danh sách dài dòng hơn cả khúc sông:

“Ngày ngày phải chịu khổ không được động tay động chân vào chuyện gì, mọi chuyện đã có người giúp việc lo.

Phải chịu khổ mỗi ngày tiêu hết 30 nghìn nhân dân tệ.

Phải chịu khổ lúc nào cũng phải bỏ thẻ đen bên mình.

Phải chịu khổ mỗi lần muốn đi đâu cũng không được lái xe, phải gọi người đến lái.

Phải chịu khổ nắm trong tay mấy phần bất động sản, đứng tên mấy căn biệt thự cao cấp…

Hiện tại bác chỉ mới nghĩ ra được mấy thử thách đó. Đợi sau này bác nghĩ ra thì lại nói cho con tiếp.”

(30 nghìn nhân dân tệ = 104.280.000 VNĐ)



Nhà Tử gia: “…” Đúng là vô cùng “khổ”. “Khổ” đến nỗi bọn họ cũng muốn “khổ”.

Mặc Âu khó khăn đáp “Vâng” một tiếng.

Không hiểu sao lúc trước bán mạng kiếm tiền, lúc này thấy cả cục tiền to đùng rớt xuống, lại thấy có chút nuốt không trôi.

Mặc Âu hình như có cảm giác cô cùng Hàn Thiên Nhược có tâm linh tương thông.

Cô vừa mới có suy nghĩ nuốt không trôi xong, ngẩng mặt xuống đã thấy Hàn Thiên Nhược đang cầm trong tay chén trà đưa cho cô.

Không phải là quá thần diệu sao!

Uống trà xong, cô chủ động đặt chén xuống bàn. Thấy bụng âm ấm, Mặc Âu rũ mắt nhìn xuống, anh đang xoa bụng cho cô.

Mặc Âu lơ mơ ngẩng đầu nhìn anh. Có ý gì?

Hàn Thiên Nhược cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn mịn màng chỉ cách anh tầm năm xen-ti-mắt, dời từ vầng trán láng mịn xuống đôi mắt long lanh mê người, dời từ cánh mũi cao thẳng xuống đôi môi đỏ mọng…

Yết hầu anh lên xuống dồn dập, hơi thở cũng vì thế mà dần mất kiểm soát trở nên rối loạn.

Chết tiệt! Anh muốn hôn cô ngay bây giờ.

Nhưng anh sợ nếu hôn cô ngay tại đây không chừng tối cô đá anh ra phòng khách ngủ cũng có khả năng lắm.



Không được, phải nhịn! Tối nay về giải quyết cô sau cũng chưa muộn.

Hàn Thiên Nhược không còn cách nào khác đành nhẫn nhục kìm nén, vuốt nhẹ bụng cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ mà ẩn chứa tình yêu thương vô hạn.

“Tiền nhà anh không thiếu, em cứ từ từ mà tiêu, không cần lo bội thực, càng không được tuyệt thực. Biết chưa?”

Mặc Âu máy móc gật đầu, sau không biết nghĩ gì mà lại hỏi: “Tiền nhà anh không thiếu, vậy thì tiền anh cũng có rất nhiều sao?”

“Rất nhiều.”

“Tiền anh cực kỳ nhiều sao?”

“Cực kỳ nhiều.”

“Tiền anh siêu siêu nhiều sao?”

“Siêu siêu nhiều.”

“Vậy nếu em đồng ý lập hôn ước với anh, anh sẽ chuyển hết tài sản của anh sang tên em sao?”

“...” Thì ra đây là mục đích chính của cô. Đúng là một cô bạn gái đại mê tiền. Nhưng không sao, thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, đủ để cô mê anh suốt đời.

“Cái gì của anh cũng đều sang tên em hết.”

Hai mắt Mặc Âu không ngừng phát sáng. Cảm thấy bản thân sắp trở thành đại phú bà tới nơi rồi.

Nhưng mà hiện tại cô cũng là một đại phú bà rồi mà. Thôi kệ đi, giàu hơn không hại, chỉ có lợi, ngu gì mà không giàu hơn.

Cuộc trò chuyện của hai người không biết vô tình hay cố ý mà lọt vào tai của mọi người.

Âu Bắc Tuyết ngồi đối diện hai người bưng miệng cười:

“Tiểu Âu, đợi đến khi nó chuyển tiền sang tên con, chúng ta cùng đi đến buổi đấu giá Long Châu, mua hết mấy món đồ ở đó cho bọn họ lác mắt.”

Địa điểm đấu giá Long Châu chính là nơi hội tụ đầy đủ những người giàu có bậc nhất sài thành. Vì hội tụ những người giàu có nên các vật phẩm được đem ra đấu giá chắc chắn cũng không thể chỉ đánh giá bằng hai chữ “đẹp” và “quý”.

Mọi vật phẩm ở đây đều là độc nhất vô nhị, trên thế giới đừng mơ tưởng xuất hiện cái thứ hai, trừ phi nó là hàng đạo nhái.