Ba tháng tiếp theo, thiệp mời buổi đấu giá Long Châu lại lần nữa được tổ chức theo định kì, nhưng lần này bọn họ chẳng thèm bén mảng tới nữa.
Bọn họ cảm thấy tiền mình kiếm ra vẫn là đẹp nhất trong các vật phẩm tại buổi đấu giá.
Tiền chính là bài thuốc có công dụng giải tỏa tâm trạng hữu hiệu nhất!
Mặc Âu cảm thấy thật kỳ lạ. Tiền cô tiêu thì tiếc, nhưng tiêu tiền của bạn trai cô lại rất sẵn lòng.
Nói gì thì nói chứ tiêu tiền và kiếm tiền đều là hai thế mạnh khiến cô kiêu ngạo nhất!
Nhìn khung cảnh người đứng ta ngồi, cô thấy nhìn kiểu nào cũng có chút gượng gạo, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào cho phải phép.
Đúng lúc này, Mộ quản gia, người đàn ông trung niên, dáng người thẳng tắp vô cùng quen thuộc đối với Mặc Âu bước tới gần Âu Dương Phong thông báo:
“Bữa tối đã được dọn xong rồi thưa ngài.”
“Được. Tiễn khách đi.” Âu Dương Phong hướng mắt về đám người Tử gia.
Mộ gia cung kính gật đầu, đi tới đám người nhà họ Tử đưa tay hướng ra cửa:
“Mời.”
Đám nhà Tử gia không còn cách nào khác đành phải ôm cả cực tức ra về. Trước khi ra khỏi cửa, hai anh em không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía đôi tình nhân đang ngồi trên ghế một cái, tâm trạng khác nhau.
Tử Hạ hụt hẫng, Tử Sinh hờ hững.
Âu Dương Phong quay sang nhìn Mặc Âu hiền từ nói: “Tiểu Âu, vào ăn tối thôi cháu. Muộn như vậy chắc cháu cũng đói rồi. Ăn xong chúng ta cùng chơi ván cờ nghỉ ngơi nhé.”
Thấy ba vị trưởng bối đã đi vào trong, người họ Tử cũng đã ra về, mà Hàn Thiên Nhược chẳng nhúc nhích chút nào, tay như gọng kìm kẹp chặt người cô lại, muốn ngồi dậy cũng lực bất tòng tâm.
Ba mươi giây sau cô vẫn không thể nào đứng dậy nổi, Hàn Thiên Nhược vẫn đang gục mặt xuống hõm cổ cô. Mặc Âu định lấy hơi lên tiếng nhắc nhở thì anh đã ôm cô đứng dậy.
“Đi thôi.”
Mặc Âu tròn mắt: “…” Anh chơi em đấy à.
Hàn Thiên Nhược cầm tay cô bổ sung: “Vừa nãy chân anh có chút tê, nên phải ngồi thêm ba mươi giây.”
“...” Được rồi, tạm tha.
......................
Tại phòng ăn được thiết kế cùng màu với ngôi nhà là vàng trắng, kết hợp với ánh sáng vàng dịu nhẹ làm tăng sự kích thích thèm ăn, căn phòng mà cô đã hết vào lại ra biết bao nhiêu lần từ khi quen biết Âu Bắc Tuyết.
Nhìn một bàn toàn mấy món Mặc Âu yêu thích, bụng đã đói lại càng đói hơn, hai mắt sáng lấp lánh luôn.
Hàn Thiên Nhược đến bên cạnh chiếc bàn vuông tạo bằng đá cẩm thạch màu lạnh, ung dung kéo ghế cho Mặc Âu. Đợi cô ngồi xuống, anh mới đến bên cạnh ngồi vào bàn.
Âu Bắc Tuyết nhìn hai đứa chung sống hòa thuận thì vui lây, bà nhìn Mặc Âu cười toe toét nói:
“Tiểu Âu à, con nhìn con kia, sao càng ngày càng gầy thế. Bác đã đích thân căn dặn đầu bếp nấu món mấy con thích ăn rồi, nhớ ăn nhiều vào đấy.”
Đường Nguyệt Lam cũng quan tâm nói: “Ăn xong còn có bánh ngọt tráng miệng, con đừng ngại mà ăn ít, cứ ăn uống bình thường thôi.”
Âu Dương Phong ngồi một mình ở đầu bàn không thể không bổ sung:
“Ăn xong chúng ta vận động tiêu cơm bằng cách chơi cờ.”
Mặc Âu gật gật đầu: “…”
Lần đầu cô cảm thấy mình được sủng quá cũng không hẳn là chuyện tốt lắm.
Hàn Thiên Nhược ở một bên huých nhẹ tay cô.
Mặc Âu quay đầu lại nhìn anh, nghiêng đầu dò hỏi: “?”