May thay, bà ngoại cô chính là người đã cứu vớt cho tính cách có chút lồi lõm của cô. Bà tuy theo chồng tham gia vào công việc chính trị và quân đội. Nhưng dòng máu danh viện thiên kim không thể tách ra khỏi người bà.
Ít nhất còn có bà nên cô mới có thể dịu dàng với Hàn Thiên Nhược như thế. Chứ nếu không thì chắc bây giờ anh cũng chạy mất dép rồi cũng nên ấy chứ.
Hàn Thiên Nhược đang ngồi trên xe hắt xì một cái: “Ai dám nhắc đến tôi rồi?”
Hoàng Âm nhìn gương chiếu hậu nghiêng đầu nói: “Chắc là bà chủ đấy.”
“Thế thì được.”
“Nếu như bà chủ nói xấu cậu thì sao?” Hoàng Âm ngứa đòn lẻo mép mở miệng hỏi gặng.
“Tôi sẽ rất hạnh phúc khi cô ấy còn biết nghĩ đến tôi.” Hàn Thiên Nhược nói như một điều hiển nhiên không thể bàn cãi.
“...” Hoàng Âm tự tát mình một cái. Cho chừa cái tật ngứa miệng.
......................
“Đến lúc đó nhớ cho tớ làm phù dâu đấy.”
Tử Hạ cười hí hửng, chân mày nhếch lên hạ xuống liên tục, ý biểu đạt rất rõ ràng: Cậu đính hôn nhân tiện giới thiệu người đẹp cho tớ luôn.
“Chắc chắn rồi. Hôm đó cậu đừng lồng lộn hơn tớ là được.”
Cô thực ra cũng chẳng có ý nhắc khéo gì, chỉ là lời nói đùa vu vơ mà thôi. Nhưng cô lại không biết nét mặt Tử Hạ khi vừa nghe câu nói phía sau liền cứng người, cười gượng.
“Mà cậu hôm nay đến đây có việc gì à? Ít khi thấy cậu tới đây vào khung giờ này lắm.”
“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm, chỉ muốn mời cậu tối nay đi chơi thôi. Lần này đổi chỗ, tớ mới được giới thiệu cho quán bar này hay lắm.”
“Quán bar mới à… Nhưng tớ chuẩn bị đính hôn rồi, cứ suốt ngày vào ra mấy chỗ này không phải hay cho lắm.”
Cô dù gì cũng là người đã có bạn trai, cứ suốt ngày bắt anh trông coi cô như một đứa trẻ thì đúng là mất mặt mà.
Tử Hạ uyển chuyển biện lời: “Có phải đến đó nhất thiết phải ngắm người đẹp đâu, đồ uống ở đó đều thuộc loại thượng hạng cả đấy.”
“Vậy thì tối đi, cậu gửi địa chỉ qua cho tớ.”
Mặc Âu đã bị thuyết phục một cách dễ dàng vì các loại đồ uống. Nói gì thì nói chứ cứ dính đến ba thứ Tiền - Người đẹp - Hương vị là cô chơi hết.
“Thông báo với cậu rồi đó, tám giờ, tối không được trễ hẹn đâu. Không là tớ giận đến giãy đành đạch đấy.”
Tử Hạ trước khi đi còn không quên căn dặn mấy câu.
“Được rồi, tớ có bao giờ trễ hẹn đâu, cậu cứ yên tâm.” Mặc Âu thở dài, đưa một miếng snack của mình dâng cho Tử Hạ.
Tử Hạ coi như tạm tin tưởng, nhận lấy miếng snack bỏ vào miệng, rồi vẫy tay rời đi.
“Ảnh hậu xinh đẹp của cậu về đây.”
“Không tiễn nhé người đẹp.”
...----------------...
Tử Hạ sau khi xuống khỏi Victoria, ngồi lên chiếc xe Bentley màu trắng dặn dò trợ lí đến đoàn làm phim, rồi mới gọi điện thoại cho một người.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Tử Hạ.”
“Mọi chuyện đã hoàn thành xong rồi.”
“Tốt lắm, cảm ơn em.”
“Không có gì, đôi bên cùng có lợi thôi.”
Nói xong, đầu bên kia cúp cuộc gọi trước, Tử Hạ nhìn màn hình điện thoại đen ngòm mà hiện lên nhiều suy nghĩ. Cô thở hắt một hơi dài nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Không ngờ sẽ có ngày này.
Ngày cô phải đối địch với chính bạn thân nhất của mình.
Chỉ vì một người đàn ông coi rẻ cô.
Nhưng cô tình nguyện làm mọi thứ để có được anh…
...----------------...
Biệt thự Thịnh Thế, ăn cơm tối ngon lành do bếp trưởng Hàn Thiên Nhược đảm nhiệm, Mặc Âu nghỉ ngơi ăn tráng miệng xong liền dẫn Hàn Thiên Nhược đến căn hầm bí mật của cô.
Nói là căn hầm cũng không đúng lắm, vì nơi đây cách biệt hoàn toàn dưới một khu đất lớn dùng để chơi golf. Cho nên nếu gọi là căn cứ dưới lòng đất còn hợp lí hơn.
Nhưng không một ai ngoài Mặc Âu và những thuộc hạ xây dưng của cô biết dưới cả khu đất này còn xây dựng biệt lập một khu căn cứ chuyên dụng.
Đạn dược, súng ống, ngay cả mấy loại chất độc được cô đem về từ người điều chế thuốc riêng của cô đều có đầy đủ. Ở trụ sở chính của Mabel có cái gì, dưới này liền có cái đó, chỉ thiếu vệ sĩ thôi.