Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 217: Niềm kiêu hãnh là anh



Cô cũng không chịu thua anh mà ném phắt sợi dây đi, nhún chân một cái rồi tung người lên, trần nhà khá cao cho nên lần tung người này của Mặc Âu bị trật.

Xấu hổ đến nỗi chẳng biết giấu mặt đi đâu, cô một lần nữa tung người. Không ngoài dự đoán, cô lại trật lần nữa.

Cô nhìn Hàn Thiên Nhược bên trên đang đứng cười khanh khách thì mặt như sắp khóc đến nơi. Vì cái gì mà chân cô lại ngắn hơn chân anh chứ?!

“Lần nữa đi, lần này anh giúp em.”

Hàn Thiên Nhược nhìn khuôn mặt đã đổi đen của cô mà lòng gấp gáp, cô mà giận thì anh chẳng biết mình liệu có bị đuổi ra chuồng gà hay không? Nhưng nhà cô đâu có nuôi gà nhỉ?

Nghe nói anh giúp thì sắc mặt Mặc Âu mới khá khẩm hơn đôi chút: “Anh giúp thế nào? Kéo em lên hả?”



Hàn Thiên Nhược gật đầu: “Đưa tay đây.”

Mặc Âu nghe lời anh đưa hai tay lên, với sức lực của Hàn Thiên Nhược mà nói, việc kéo cô lên thật ra là một chuyện gì đó dễ như trở bàn tay.

Sau khi tiếp nền đất trên nền của trần nhà thành công mà không cần dùng tới sợi dây thừng vô dụng kia, cô nghênh ngang đắc ý:

“Anh thấy chưa, em không cần sợi dây kia mà cũng leo lên được đây này. Không những thế mà còn chẳng tốn tí công sức bật nhảy nào, còn anh thì có.”

Hàn Thiên Nhược ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều nói: “Anh biết bạn gái anh rất tài giỏi mà.”

Mặc Âu bật cười hí hửng trước lời khen có cánh của anh: “Đi thôi nào, chuẩn bị đến nơi rồi.”

Hàn Thiên Nhược được cô nắm tay kéo đi tâm tình phấp phỏng không thôi. Rõ ràng đang đi trên nền nhà cứng cáp mà cứ ngỡ là anh đang cưỡi gió đạp mây ngao du thiên hạ.

Dưới ánh đèn tờ mờ quỷ dị màu đỏ, vòng vèo qua mấy lối nữa mới thấy một cửa sắt màu… đỏ. Có vẻ như Mặc Âu rất thích màu đỏ thì phải. Anh nãy giờ nhìn màu đỏ hơi nhiều nên có chút hoa mắt chóng mặt rồi.

Cách xác thực danh tính để mở cánh cửa sắt này có chút khác so với lần mở cánh cửa trần nhà. Lần này ngoài việc chiếu tia laser đỏ từ chiếc nhẫn còn có bổ sung thêm tính năng xác thực giọng nói.

Và cái phần xác thực giọng nói này anh thấy kiểu nào cũng có chút quái lạ sau khi nghe Mặc Âu đọc một loạt những bộ thiết kế thời trang nổi tiếng trong và ngoài nước. Cách xác thực này thật hay ho đấy.



“Vào thôi, chúng ta đi đấu súng.”

Mặc Âu cầm tay Hàn Thiên Nhược kéo đi qua cánh cửa sắt, hai người vừa đi qua, cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại khiến anh có chút giật mình.

Cô từ tốn giải thích: “Nó chỉ giữ cho cửa mở đúng năm giây thôi. Em đưa anh đến khu vực đấu súng.”

Bước vào cánh cổng sắt là một thế giới khác hiện ra, được chia thành các khu riêng, còn bên trong là gì thì anh không biết bởi bị chắn bởi những cánh cửa bị đóng kín. Thật may vì trong này mọi thứ đều màu đen.

“Phòng này, chúng ta vào thôi.”

Mặc Âu lần này chẳng cần nhẫn, chẳng cần chìa khóa, cũng chẳng cần giọng nói mà thong thả mở cửa bước vào.

Quả nhiên là khu vực đấu súng, nhưng với không gian này cũng đủ để khiến anh bàng hoàng rồi. Nói căn phòng nhân tạo này còn rộng hơn khu đất chơi golf nhà anh cũng không giả chút nào.

“Rất tuyệt vời đúng không? Căn hầm này chính là niềm kiêu hãnh nhất của em đấy. Nhưng tiếc là bây giờ không còn nữa rồi.”

Mặc Âu giả vờ mặt nặng mày nhẹ nói.

Hàn Thiên Nhược để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt của cô lo lắng gặng hỏi: “Sao thế?”

Cô lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào: “Bởi vì bây giờ niềm kiêu hãnh nhất của em chính là anh đó.”

Hàn Thiên Nhược ngẩn người, khoảng mấy giây sau mới hồi thần lại được, bật cười cùng cô: “Em đó, càng ngày càng dẻo miệng.”

“Không nói nữa, luyện tập một chút sau đó em còn có hẹn.”

Hàn Thiên Nhược tuy muốn hỏi có hẹn gì, hẹn với ai, nam hay nữ. Nhưng anh chỉ giấu nó trong suy nghĩ mà thôi.

Bắt ép, khống chế cô quá nhiều sẽ gây ra hiện tượng phản tác dụng. Điều này anh tự hiểu được khi đã tích lũy kinh nghiệm học lỏm ở trên mạng.