Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 224: 224




Người đàn ông mới vào trông có vẻ tri thức, mắt đeo một cặp kính viền đen dày cộp, hai má lấm chấm mấy nốt tàng nhan.

Anh mặc một bộ quần áo thư sinh đến không thể nào thư sinh hơn.
Áo caro kẻ sọc vàng và quần bò xanh.

Phong cách ăn mặc có chút tối giản của anh hiển nhiên đã hoàn toàn bị độ hào nhoáng xa xỉ từ trang phục của hai người đàn ông còn lại chèn ép, riêng phụ nữ thì không tính.
“Không sao.

Thang máy công cộng mà.”
Người đàn ông ngoại quốc lại cười cời chỉnh trang lại đầu tóc xinh đẹp của mình.
Người đàn ông mang áo caro đứng một bên Tử Sinh.

Cho nên bố cục vị trí đứng bây giờ chính là Tử Sinh đứng ở giữa, người đàn ông ngoại quốc đứng bên phải Tử Sinh, còn anh đứng bên trái.
Anh đưa tay trái lên chạm nhẹ hai cái vào viền kính sát tai, chức năng thu âm và ghi lại hình ảnh đã tạm thời ngưng hoạt động.
Điện thoại trong túi quần rung lên một cái, anh nhanh tay mở ra, thấy trên màn hình xuất hiện dòng mệnh lệnh.
[Không cần đi theo cậu ta, âm thầm quan sát mọi nhất cử nhất động.


Nhưng cấm tuyệt đối không được cho cậu ta đem Mặc Âu vào phòng.]
[Rõ]
Hàn Thiên Nhược phóng con xe Rolls-Royce màu đen lao như điên trên tuyến đường cao tốc.

Anh vừa đạp ga hết số vừa mất kiên nhẫn ấn còi inh ỏi.
Có trời mới biết anh nổi điên như thế nào khi nhìn thấy cảnh thằng chó nhà họ Tử động chạm vào cô gái của anh.
Mặc Âu mà xảy ra mệnh hệ gì không hay thì anh dám đảm bảo sẽ thiêu sống cả nhà họ Tử không sót một mống.
Phàm là những người dám động đến người của anh nếu không phải chết thì chắn chắn sẽ là sống không được, chết cũng không xong.
................
“Tôi cho cậu thêm năm phút nữa.

Không tới kịp thì ngày mai cuốn khăn gói rời khỏi tổ chức đi.”
Người đàn ông ngồi phía sau đen mặt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay đang trôi qua tích tắc.
“V… vâng.”
Người tài xế đảm nhiệm chức vụ lái xe vốn chẳng phải người thường.

Anh dù gì cũng là một trong những tay đua cừ khôi nhất thế giới.
Nhưng hôm nay tự nhiên ngồi không cũng bị ăn mắng.


Anh đã đạp phanh với tốc độ lớn nhất rồi, rốt cuộc lão đại còn muốn nhanh thế nào nữa.
Trên đường nhiều lần đã bị cảnh sát giao thông thổi còi cảnh báo nhưng anh đã chẳng để tâm rồi, huống hồ đây lại không phải là đường cao tốc, anh làm sao dám chạy nhanh như ngựa phi nước đại trong chốn rừng hoang nước biếc được.
Không đến được nơi đúng giờ đã đành, nếu còn thêm vụ gây thương tích cho người đi đường nữa thì anh có than trời, trời cũng không thấu.
“Đại sư huynh à, bình tĩnh một chút.

Đệ sợ huynh cứ tiếp tục trong cái trạng thái thấy người giết người, thấy Phật giết Phật này thì khi nhìn thấy gã đàn ông kia, huynh có khả năng cao sẽ một phát đánh chết hắn ta luôn quá.

Mà đánh chết rồi thì đâu còn gì thú vị nữa.”
Đường Trạch đưa hai tay lên che miệng cười khúc khích với đôi mắt ánh lên tia âm lệ.
Lăng Cung hằn học trừng Đường Trạch một cái nói: “Tôi đâu có ngu như vậy.

Chỉ có người ngu mới có ý nghĩ tôi một cước đánh chết gã.”
Đường Trạch: “…” Cả nhà anh mới ngu ngốc.
Tài xế: “…”
Đường huynh ơi là Đường huynh, huynh quên là lão đại nhà chúng ta còn chưa bao giờ nhận phần thiệt về mình à.

Đúng là tự lấy đá đập vào chân.
“Mở định vị vị trí của đại tỷ đi.”
Truy Bạch ra lệnh trong khi cả ba người đang ở trong tiền sảnh của quán bar U Cốc.
“Có vẻ như tỷ ấy đang ở rất gần chúng ta.” Tống Diệp nhìn dấu chấm đỏ hiện thị trên bản đồ định vị.
Giang Lục nghe mà tức cả cái lồ ng ngực: “Cái thằng ngốc này, tỷ ấy cũng đang ở trong quán, không gần chẳng lẽ xa.”
Tống Diệp ngượng ngùng xoa xoa đầu tóc màu đỏ rượu mới nhuộm lại hôm qua.