‘‘Ôn Thời là lệnh thiên kim của tập đoàn Ôn Thị trước đây cũng từng hợp tác với ngài trước đây’’
‘‘Ừ’’
Hàn Thiên Nhược hoàn toàn ngó lơ bọn họ.
‘‘Ôn tiểu thư nãy giờ cứ nói với tôi là cô ấy rất hâm mộ ngài, tuổi trẻ tài cao như bây giờ rất hiếm có’’
‘‘Ừ’’
Hàn Thiên Nhược cảm thấy phiền phức, chân mày có dấu hiệu hơi chau lại.
Phiền thật chứ! Anh đây canh vợ còn chưa ra đâu vào đâu mà cứ toàn xuất hiện mấy cái càng cua xen vào!
‘‘Ngài Tu La…’’ Đạo diễn Vương còn đang muốn nói tiếp cái gì đó thì…
‘‘Ông già rồi mà sao nói lắm thế’’
Hàn Thiên Nhược mất kiên nhẫn chặn họng ông.
‘‘Ợ…’’ Đạo diễn Vương kinh ngạc, không tin lời ông mới nghe kia.
Vương Gia Vỹ ngồi yên dỏng tai lên hóng chuyện.
Thực ra làm bạn lâu năm nên anh biết rất rõ Hàn Thiên Nhược không phải là một người trầm tính như mọi người thường thấy.
Anh ít nói chuyện chỉ vì khinh thường người không có cùng đẳng cấp với anh thôi.
Hàn Thiên Nhược không nói thì còn đỡ, chứ nếu như để anh nói trong lúc tâm tình không được tốt, lời nói thốt ra không được dễ nghe thì đối phương chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo.
Vương Gia Vỹ anh đã quá quen với điều này rồi.
Bây giờ anh phải lo tẩm bổ long thể trước, chút nữa còn phải thu dọn tàn cuộc giúp Hàn Thiên Nhược.
‘‘Aaaaa’’
Ôn Thời bên cạnh đạo diễn Vương không biết là cố ý hay là quá sợ hãi mà chân đạp phải làn váy dài được thiết kế theo kiểu đuôi cá.
Vì thế cả thân thể cô theo quán tính mà ngã nhào về phía trước, không may lại ngã trúng vào người của Hàn Thiên Nhược.
Ôn Thời còn chưa kịp ngã vào lồng ngực mơ ước của nhiều người phụ nữ thì đã nhanh chóng bị một lực mạnh đẩy xa ra ngoài.
Hàn Thiên Nhược lãnh cảm vứt áo khoác gió trên người xuống đất.