“Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi người khó hiểu như mày thì sao mà có thể khiến người ta hiểu hết được chứ, bây giờ là đến chuyện giữa mày với anh Thành Khôi sao rồi có tiến triển gì mới chưa hay là có giải quyết hết được hiểu lầm chưa ?” Thanh Ngân lên tiếng thắc mắc.
“Anh ấy không biết từ đâu mà biết được chuyện của đêm hôm đó, nên anh ấy xin lỗi tao còn tỏ tình với tao nữa” cô hồi tưởng đến chuyện hôm nay mà kể lại cho Thanh Ngân nghe.
THanh Ngân nghe thì mắt mở to lên gương mặt vô cùng phấn khích nhìn cô.
“Rồi sao anh ấy có nói gì về con người của chị ta không hay là mày với anh ấy có tiến triển gì thêm với nhau nữa không không hay là yêu nhau luôn rồi?”cô bạn này của cô đối với câu chuyện này rất có hứng thú.
“Không tao nói tao muốn suy nghĩ thêm” cô bình tĩnh đáp, đối với kiểu chuyện như thế này thì cô thật sự không quen lắm nên thật sự muốn để dành thời gian để thật sự thích nghi được nó.
Thanh Ngân nghe cô nói thì gương mặt đã méo xệch đi bài ra một vẻ vô cùng khó hiểu.
“Tại sao chứ yêu nhau thì cũng biết hết tình cảm dành cho nhau rồi tại sao mày còn phải suy nghĩ nữa làm cái gì chứ, không nhanh thì bị người khác giành đi mất đấy, mày đừng có dùng cái tư tưởng rằng người thích mày thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ mày được..” Thanh Ngân hơi dừng lại một chút.
“Mày phải hiểu được một điều rằng là trong một vườn hoa Tú Cầu xanh mà nó có một nhành hoa màu hồng khác với loài hoa của chúng thì sẽ được gây sự chú ý nhưng khi người đó muốn hái nó mà không được quá nhiều lần thì chắc chắn họ sẽ rời did và tự tìm được một vườn hoa khác có nhiều sắc hoa và có cả tú cầu hồng trong đó, cũng giống như mày vậy một khi mà anh Thành Khôi không có được mày thì anh ấy sẽ tự tìm người khác mày nghĩ xem mày không có cái gì xuất cả ngoại hình tạm ổn nói trắng ra thì mày bình thường, chỉ được cái học thức rất tốt gia cảnh tốt nhan sắc thì đủ gọi là đẹp nhưng mà đủ kiểu mày biết bao nhiêu đứa có, điểm chí mạng nữa đó chính là tụi kia nó hoạt bát còn mày thì không điều đó là đã hơn mày rồi”.
Nghe Thanh Ngân nói một tràn như vậy thì cô như được đã thông tư tưởng hoàn toàn vậy. Đúng thật từ lời của Thanh Ngân nói không thề sai một tí nào cả cô không có quá nhiều nhan sắc, học lực thì tương đối xuất sắc nhưng điều đó là chưa đủ quan trọng cô không thể mở lòng nhiều như những người khác được.
“Chắc có lẽ tao sẽ nói rõ ràng voiws anh ấy, bây giờ thì tao phải quay lại ôn bài mai đi thi nữa đây tạm biệt em yêu” cô vừa nói vừa vẫy vẫy tay và tắt máy một cách nhanh chóng.
Thanh Ngân không kịp ú ớ thêm gì nữa đã bị cô tắt máy nên trong lòng của mình tức không thôi, nhưng vẫn đành lòng mà tắt máy quay về trường học của mình. Trà Mi cô sau khi nói chuyện với Thanh Ngân xong thì đã nhắn vào phần tin nhắn của anh mà gõ phím rất nhanh như không suy nghĩ gì cả.
Mà đúng thật lúc này cô đang không có suy nghĩ gì cả như đang bị tay của mình điều khiển vậy đó.
-”Anh thật sự bây giờ có muốn yêu đương nghiêm túc với em không?, ngay bây giờ ngay và luôn em muốn yêu đương với anh!!”
Tin nhắn của cô vừa mới gửi đi thì bây giờ khô mới có thể chạy được, tay nhanh hơn não là có thật Trà Mi cô hiện tại vò đầu bứt tóc một cách khùng điên đầu cô hiện tại bắt đầu nhảy số nhanh chóng đóng cửa rèm phòng mình lại kính mít hết mọi thứ để tránh né ai bên phòng kia.
“Trời đất ơi tôi vừa mới làm cái trò khùng gì thế này!!!!” cô thật sự gào thét một cách thiểu năng.
Anh khi nhận được tin nhắn của cô thì bị sửng sốt không ngờ nhóc con này bạo như thế sau, khi đó anh nhìn qua bên kia đã nhìn thấy cô đang quay cuồng trong phòng một cách đáng yêu vô cùng.
-”Vừa nãy có nhóc con nào đó nói để em suy nghĩ cơ mà sau bây giờ em lại muốn yêu đương nhanh như vậy đừng nói với anh rằng em bị uy mê gương mặt đẹp trai này của anh rồi đấy nhé?” anh rất vui vẻ cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của cô, còn bỏ hết đi những đồ án và cả cái luận văn tốt nghiệp của mình.
Cô nghe tiếng tin nhắn ting ting lên thì cô bất ngờ giật thót tim của mình, mặt của cô thật sự không còn một giọt máu nào nữa rồi anh thật sự rất giống ma nhìn như là một con vong thoát ẩn thoát hiện vậy.
-”Thế thì bây giờ anh không muốn hay gì anh cứ nói thẳng đi rõ ràng là anh không thề yêu em còn gì nữa” cô tự nhưng bị bực mình với anh.
Anh đọc tin nhắn đó của cô thì thắc mắc tại sao lại bị cô giận ngang như vậy chứ, anh đành đoạn phải cầm điện thoại của mình lên mà trực tiếp đi ra ngoài, anh đi đến một cửa hàng bán thời gian ở gần đó mua cái gì đó mà không cần nhìn giá thốt lấy thốt để không thôi.
Anh vừa mua rời khỏi cửa hàng bán thời gian thì không về nhà mình mà thẳng tiến đến nhà cô, anh đứng ở phía dưới nhà của cô.
Trà Mi của cô hiện tại đang ngồi bàn không tự chủ được mình đang thật sự là đi về đâu nữa đây đầu của cô hiện tại như búa bổ vào vậy.
Vẫn còn đang quay cuồng trong mơ hồ thì bị một giọng nói làm cho giật bắn mình.
“Nào Huỳnh Ngọc Trà Mi em bước ra đây nhanh lên cho anh, không trèo tường vào đấy!”anh đứng bên dưới la cực lớn.
Nghe tiếng của anh cô chạy bay thẳng ra ban công nhìn thì nhìn thấy anh đang đứng bên dưới tay cầm theo một cái túi rất lớn hình như là thức ăn thì phải, nên cô chạy nhanh xuống dưới nhà mở cửa cho anh, vừa chỉ mới mở cửa thì cô đã bị anh trực tiếp kéo vào lòng.
“Nhóc con à em muốn yêu đương thì chúng ta yêu đương thôi không có gì nghiêm trọng cả dừng có căng thẳng như thế anh xót lắm có được không?” anh vừa vuốt ve đầu cô vừa hỏi.
Nghe giọng nói của anh thì cô gật gật nhẹ đầu không hiểu nổi chính mình vì sao khi đứng bên cạnh anh đầu cô chẳng thể nào chảy nổi mấy dòng chữ nữa cả, thật anh có một cái sức hút gì đó quá là lạ lùng đi mà.
Anh nhận được cái gật đầu từ cô nhóc nhỏ này thì trong lòng khỏi vui sướng đập đùng đùng bên trong luôn rồi, chính cả cô cũng cảm nhận được không chỉ một mình cô tim đập mạnh mà chính cả anh cũng vậy nữa.