Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 14: Chương 14





Chẳng hiểu vì sao hôm nay cô lại cảm thấy bất an đến vậy! Cô bình tĩnh lại tự trấn an mình: *chắc là không có chuyện gì đâu hơi nhức đầu nên sinh ra cảm giác vậy đó mà*
Mở cửa bước vào trong quán Bar, tiếng nhạc xập xình in ỏi càng khiến cho đầu cô đau thêm.

Trong người cô bây giờ càng cảm thấy bất an, chẳng biết làm sao nữa.

Những lúc như vậy cô thường hay cáu bẳn chính vì thế cô nhanh chóng vào thay y phục, tránh xảy ra chuyện không hay.

Nhưng vẫn không thể nào tránh được, vừa bước ra lại gặp cái tên Dương Hy Bạch gì đó, thấy sắc mặt cô kém anh ta liền hỏi:
"Hôm nay có ai chọc tức em à?"
"Không sao hôm nay tôi chỉ hơi mệt một chút thôi"- cô khẽ cau mày
"Nếu mệt thì lại uống với tôi vài ly đi"- hắn nhìn cô từ trên xuống dưới.

Hôm nay lại là ngày đầu tuần nên Bartender phải mặc những bộ đồ hở hang, cô thấy vậy liền khéo léo lấy tay che chiếc váy ngắn.
*Tên này hắn bị điên sao? Đã mệt mà còn uống vài ly.


Một tên biến thái*- cô nghĩ đến đó thôi đã muốn đá bay cái tên cao cao tại thượng trước mặt.
"Tôi xin lỗi bây giờ tôi không thể tiếp rượu anh được.

Mong anh hiểu cho"
Anh ta im lặng không nói gì và quay trở lại bàn, còn cô cũng quay lại quầy để tiếp tục làm việc.

Trên quầy của cô bây giờ có rất nhiều khách yêu cầu đồ uống, cô phải nhanh tay làm hết số đồ uống đó.

Ban đầu cô không để ý gì mấy nhưng càng về sau càng khiến cho cô để ý nhiều hơn.

Tại sao những ly cocktail nãy giờ cô làm đều nằm chung trong một bàn? Cô không thoát khỏi được sự tò mò của mình nên đưa mắt lên xem thì thấy nhân viên bê đến bàn 207, chính là bàn của tên Dương Hy Bạch.

Hắn ta muốn chơi cô sao gọi nhiều như thế làm cô pha chế không kịp thở
Nhưng hắn là khách.

Khách hàng đến quán thì chính là Thượng Đế, cô cũng không thể nào làm trái yêu cầu của Thượng Đế được.

Cô dốc sức pha chế từ món cơ bản cho đến món khó nhất, nhưng tất cả các ly đó đều nằm trong bàn của anh ta.

Chỉ có một vài ly ở bàn khác, vả lại bàn của hắn cũng chẳng đông tại sao lại gọi nhiều món đến vậy.

Nhưng cô cũng không muốn bận tâm đến nữa, hắn gọi là quyền của hắn nhưng vẫn phải trả tiền đó thôi.

Cô làm tiếp những ly còn lại.

Đang làm bỗng dưng có người đến gõ tay vào mặt bàn, cô dừng lại và nhìn.

Lại là tên Dương Hy Bạch, chẳng biết hắn còn muốn làm gì nữa

"Cô rất có tiềm năng.

Cách biểu diễn và pha đồ uống xuất sắc, hi vọng cô suy nghĩ kĩ càng chuyện tôi đề nghị"- hắn lắc lắc ly rượu vang trên tay
"Thật lòng cảm ơn nhưng tôi không muốn"- cô không cân nhắc lời mời của hắn mà từ chối hắn thẳng thừng.

Nếu từ chối như vậy hắn sẽ mau nản và không còn làm phiền cô nữa.
Hắn cười ma mị rồi thưởng thức ly vang của mình, thấy cô có vẻ không quan tâm đến những lời đề nghị của hắn, hắn tiếp tục thuyết phục: "Đến chỗ của tôi bảo đảm tay nghề của cô sẽ được nâng cao, tiền công hậu hĩnh.

Với một người xinh đẹp như cô và tay nghề pha chế tốt thì không nên làm ở quán này nữa tôi có ý tốt khuyên cô"
Cô vẫn tỏ vẻ không quan tâm đến câu nói của hắn, trả lời qua loa cho xong chuyện:"Tôi không có nhu cầu muốn làm ở quán khác"
Trong mắt của hắn hiện lên những tia giận dữ, hắn đường đường là một ông chủ ở quán Bar lớn lại phải cầu xin một nhân viên pha chế đến làm việc.

Người như hắn chỉ cần búng tay là có hàng ngàn người mang đơn đến xin làm việc, nhưng lại làm hành động ngu xuẩn này.

Thật mất mặt! Hắn không muốn nói nhiều nữa nên nói ngắn gọn một câu để kết thúc cuộc trò chuyện.
"Cái miệng nhỏ của cô cũng lanh lợi lắm.

Hãy chờ đó tôi nhất định sẽ làm được"- nói rồi hắn quay lưng trở về bàn.

Còn cô mặc kệ hắn nói gì vẫn tiếp tục làm công việc của mình.


Đang làm dở dang bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến máy cô.

Là Tĩnh Di sao? cô nhìn lên đồng hồ cũng đã trễ giờ rồi chẳng biết có chuyện gì.
Cô nhấc máy, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia nói với giọng lo lắng.

Tiếng này là tiếng của một người phụ nữ trung niên, nhưng máy của Tĩnh Di làm sao có thể có giọng nói này được:"Cô có phải là người thân của cô gái này không? Cô nhanh chóng đến bệnh viện Thanh Âu gấp, cô gái này đi xe bị một người đụng trúng rồi nằm giữa đường.

Hiện giờ bác sĩ đang chữa trị".

Cô không trả lời người phụ nữ này nữa mà vội vàng cúp máy sau đó thay đồ.

Cô vỗ vai nhân viên bên cạnh bảo cô có chuyện quan trọng cần giải quyết nên xin về sớm.

Rồi tức tốc chạy ra khỏi quán trong sự bàng hoàng, lo lắng...