Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 77: Chương 77





Lạc Uyển vừa đem đồ ăn lên cho Tĩnh Di, thì cô với ánh mắt rạng rỡ nhận dĩa đồ ăn rồi đặt lên bàn sau đó thì quay sang nói với Lạc Uyển:
"Em nghĩ ra ngày mai chúng ta cần làm gì rồi"
Tĩnh Di với gương mặt hớn hở nói tiếp:"Phòng em đến giờ vẫn chưa được hoàn thiện xong, hay là chị giúp em nhé được không?"
"Lúc nào mà chị chẳng giúp em được, chị nghĩ ngày mai khi giúp em làm xong thì chúng ta đi mua sắm đồ cho mùa đông sắp tới đi"
Tĩnh Di liền chạy đến bàn coi lịch, bây giờ đã tháng 10 rồi, thời tiết cũng đã có chút thay đổi, cô đáp:"Nhưng tiền tiết kiệm của em cũng không còn bao nhiêu cả, chúng ta đi mua sau được không chị?"
Lạc Uyển đi đến gần cô, kéo cô lại bên sofa rồi nói tiếp:"Chị mua cho em cũng được mà"
"Nhưng em thấy ái ngại khi cứ nhận liên tục như vậy"- Tĩnh Di gãi gãi đầu, nhìn xuống phía dưới sàn nói
"Bây giờ chúng ta đã sống cùng một nhà, coi như là người trong gia đình rồi.

Đã là người trong gia đình mà em còn ngại nữa sao, chúng ta cũng có qua có lại mà"
Nghe nói như vậy Tĩnh Di suy nghĩ rồi thấy lòng mình nhẹ bẫng, cô đáp:"Em nghe theo chị vậy"
Lạc Uyển mỉm cười rồi chợt nhớ ra dĩa đồ ăn, cô đẩy sang cho Tĩnh Di nói:"Em ăn đi, không thì nó không còn ngon nữa đâu"
Tĩnh Di gật đầu nhận lấy rồi ăn một cách ngon lành.


Lạc Uyển thấy vậy cũng liền vui lây.
...
Đã 12h khuya rồi nhưng Tĩnh Di vẫn trằn trọc không thể ngủ được, chắc có lẽ vì lúc sáng cô đã sử dụng nước tăng lực quá nhiều, còn Lạc Uyển thì đã say giấc từ lúc nào.

2 tiếng vừa rồi cô cứ xoay người qua lại trên giường, hết nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn sang bên cạnh, cứ nhắm mắt nhưng rồi lại mở ra.

Cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lạc Uyển nên cũng không dám cử động nhiều.
Cô nghĩ mình sẽ cần đến điện thoại để không làm ảnh hưởng đến ai cũng như để cô không phải trằn trọc nữa.

Cô lên wechat xem có gì mới thì thấy Bạch Vân vẫn còn online, cô định sẽ không nhắn tin đến vì sợ sẽ làm ảnh hương đến Bạch Vân, nhưng một lúc sau thì cô liền nhận được tin nhắn với nội dung:
"Giờ này cậu vẫn còn thức à?"
Tĩnh Di nhanh chóng trả lời:"Vẫn chưa ngủ được"
Bạch Vân:"Tớ cũng vậy.

Hay là mình làm chuyên mục tâm sự đêm khuya được không nhỉ? Chỉ hai chúng ta thôi"

Tĩnh Di nghe vậy liền khoái chí:"Đồng ý nhé"
Bạch Vân nhanh nhạy liền là người mở đầu câu chuyện trước:"Chuyện gia đình và công việc đều là hai chuyện không mấy thú vị để tâm sự rồi, chuyện thú vị nhất theo tớ được biết đó chính là chuyện tình cảm"
Tĩnh Di khó hiểu trả lời:"Chuyện tình cảm sao?"
Cậu có nhớ chuyện lần trước tớ hỏi cậu không?"
Dĩ nhiên là cô phải nhớ rồi, vì chỉ từ một câu nói đó mà làm cho cô phải suy nghĩ đến bây giờ:"Tớ nhớ rồi, thì làm sao đấy?"
"Tớ đã có câu trả lời cho chính mình rồi, cậu có muốn nghe không?"
Tĩnh Di tò mò đáp:"Đương nhiên là muốn rồi"
Bạch Vân:"Tớ thật sự thích cậu ấy..."
Tĩnh Di mỉm cười, nhanh đáp:"Vậy thì chúc mừng cậu vì đã tìm được câu trả lời cho bản thân, nếu đã xác định như vậy rồi thì hãy tìm cách tiếp cận rồi từ từ tiến tới nhé.

Tớ sẽ chúc phúc cho hai cậu"
"Tớ cảm ơn cậu rất nhiều.

Nhưng một vấn đề lớn đó chính là..."
"Là gì?"- tính hấp dẫn của câu chuyện ngày càng đi lên khiến Tĩnh Di phải hoàn toàn tập trung vào nó mà không thể suy nghĩ bất cứ điều gì khác
Bạch Vân lần này lại trả lời lâu hơn lần trước, khiến cho Tĩnh Di lại càng hồi hợp hơn, đợi mãi một lúc thì tin nhắn mới đến nhưng chỉ là một câu nói ngắn gọn:"Người tớ thích chính là con gái"
Có lẽ Bạch Vân phải đắn đo suy nghĩ, chần chừ rất lâu mới dám nhắn ra lời này, Tĩnh Di không biết phải nên nói thế nào cho phải phép, sợ nói nhiều lại không hay nên cô chỉ nói ngắn gọn:
"Thế à?"