Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 56: Cẩm Lam, Cô Thật Sự Đã Điên Thật Rồi!



Cẩm Lam lúc này chẳng mấy sợ sệt chỉ thấy ả hất nhẹ vạt áo, chậm rãi tiến vào trong sát vách tường, nhìn kỹ phía trên tường đá này có chạm khắc bức tranh của một người phụ nữ rất đỗi trẻ trung xinh đẹp, nhìn qua phần nào có nét rất giống với Cẩm Lam, nếu không nhầm thì bà ấy rất có thể là mẹ của nàng ta.

“Cẩm Lam, ngươi còn gì để chối cãi, ta thật sự không ngờ bản thân lại có thể nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, đưa một người xấu xa đê tiện như ngươi vào phủ, lại còn để ngươi bầu bạn cùng Bạch Mai tiên nữ, ta đúng thật đã quá xem thường ngươi!” Thái Hào lúc này cũng vừa vặn xông vào, trên tay nắm chặt thanh bảo kiếm, nét mặt lộ rõ cảm xúc giận dữ, dùng ánh mắt sắc lẹm mà hét lớn về phía ả.

Ngược lại, ả lại rất đỗi thong dong, khẽ đưa tay vuốt nhẹ vào gươm mặt của người trong tranh mà nói: “Mẫu thân, con đã chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi nhi nữ không còn nhớ bản thân đã phải trải qua những ngày tháng đau khổ ấy như thế nào nữa. Nhi nữ đã dốc hết tâm can này để có thể giúp mẫu thân lấy lại công bằng, bắt kẻ đã hại mẫu thân phải quỳ xuống trước mặt người mà van xin tha thứ. Nhi nữ xin thề với trời đất, nếu ngày hôm nay con không giết chết được tên Thái Hào tàn ác kia, nhi nữ sẽ tự kết liễu đời mình ngay tại đây để tế người!” Cẩm Lam vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên trời mà thề độc.

Từng câu nói của ả khiến ta có chút ngây người, theo như những lời ả nói thì nguyên nhân khiến mẫu thân ả qua đời chẳng phải đều là do tên Thái Hào này gây ra sao. Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao, mặc dù đã sắp chết đến nơi nhưng ta thật sự rất muốn biết đầu đuôi về câu chuyện khó hiểu này.

"Cẩm Lam, sự việc thời điểm ấy không như ngươi nghĩ. Năm ấy, mẫu thân ngươi vì ngây thơ nghe theo lời dụ dỗ của ma tộc, kết quả bản thân đã bị khống chế từ lâu gây hại cho biết bao nhiêu sinh linh vô tội dưới hạ giới. Giữa hàng ngàn, hàng vạn sinh linh, ta hoàn toàn không có sự lựa chọn.

Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi chính là đứa trẻ đã được bà ấy dùng cả tính mạng để xin ta cứu mạng. Vậy mà nhà ngươi lại không biết ơn bà ấy, còn dùng danh nghĩa trả thù cho bà ấy để lâm vào con đường tà đạo, làm ra những việc tày đình để hãm hại ta. Ta thấy ngươi đúng là một kẻ vong ơn mà" Thái Hào phân trần.

" Ngươi câm mồm cho ta, chính mắt ta thấy cảnh bà ấy van xin ngươi tha mạng, cũng chính mắt ta đã thấy tên xấu xa nhà ngươi dùng thanh bảo kiếm của mình đâm xuyên qua tim bà ấy. Ta có thể cảm nhận được bà ấy đau đớn đến nhường nào.

Ngươi còn máu lạnh đến mức, lúc bà ấy trút hơi thở cuối cùng cũng quyết không cho ta đến gần để tiễn biệt bà ấy, ngươi biết lúc đó ta hận ngươi như thế nào không, căm thì ngươi đến nhường nào không.

Ta chỉ hận mình còn quá bé, không thể một đao mà chém chết ngươi, phanh thây ngươi làm trăm mảnh trước mặt bà ấy, để bà ấy có thể mỉm cười nơi chính suối. Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn để mối hận này đau đáu trong lòng, vẫn luôn tìm cách để tiếp cận ngươi, lúc thi tuyển lên Thiên Phù làm tỳ nữ ta những tưởng bản thân sẽ thuận lợi vượt qua nhưng không ngờ lại bị cô ta ngáng đường.

Đã vậy, cô ta lại còn được đặc cách lên Thiên Phù để phụ trách công việc nấu rượu, hahaha, Thiên Đình của các ngươi cũng thật nực cười, cô ta thì có gì hơn ta cơ chứ…Bất kỳ ai ngáng đường ta trả thù, đều là kẻ thù không đội trời chung của ta, hahaha!"

“Cẩm Lam, cô thật sự đã điên thật rồi!” Ta lớn giọng hét thật lớn về phía ả với giọng điệu căm hờn.

Ngay lập tức ả nghiêm mặt, cơ thể ả lúc này bỗng trở nên sần sùi ghê rợn, ma lực tỏa ra liên hồi khiến bầu không khí xung quanh ả càng trở nên xám xịt. Đám thị vệ của ả dường như không thể chịu đựng nổi thứ tà khí này, liền ba chân bốn cẳng tháo chạy ra ngoài mặc kệ bọn ta muốn làm gì thì làm.

Lúc này, ả dùng ánh mắt quỷ dị hướng về phía ta, đưa bàn tay gớm ghiếc cùng móng tay sắc nhọn mà lao thẳng về phía ta, thoáng chốc ả đã bao trọn ta từ phía sau, cảm giác lúc này thật sự ghê rợn đến mức khiến ta nổi hết cả da gà. Ta có cảm giác tà khí của ả đang từ từ xâm lấn vào cơ thể của ta, nhập vào làm một với thứ tà khí đã có sẵn của ả trong cơ thể ta.

“Cẩm Lam, ngươi thật sự muốn biến mình thành một người giống như mẫu thân của mình ư” Thái Hào lúc này không giấu được sự lo lắng cho ta nữa rồi.

“Hừ…Đúng vậy, ta rất muốn ngươi hiểu được cảm giác mất đi một người thân yêu sẽ như thế nào. Chẳng phải, ngươi là một thần quân cao cao tại thượng, luôn hành hiệp trượng nghĩa, hy sinh vì bách tính ư??? Ta muốn xem thử lúc ngươi chính tay giết chết người mình yêu thương có còn quả quyết được như lúc ngươi giết mẫu thân của ta nữa không, hahaha”

Thái Hào nghiến răng, vận dụng hết pháp lực hướng về phía ta và ả, nhưng lúc này ả đã nhập vào làm một với ta khiến tình thế rơi bỗng nhiên rơi vào ngõ cụt.

“Thái Hào, nể tình ngươi là một thần quân ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi phải chết trước mặt cô ta, hai là cô ta phải chết, hahaha” Cẩm Lam hiện thân.

“Thái Hào, tuy trước giờ ta là người ham sống sợ chết nhưng hôm nay ta có thể dõng dạc mà nói với chàng: Ta nguyện chết vì chàng, chàng nhất định phải trừ khử loại tà ma như cô ta thì bách tính mới có thể an lòng” Bạch Mai hiện thân.

“Thái Hào, nhà ngươi còn chần chờ gì nữa cơ chứ, mau lại đây giết ta đi nào, chẳng phải ngươi rất hận ta ư, lại đây giết ta nhanh lên nào, hahaha” Cẩm Lam hiện thân.

Sau một hồi tranh giành hiện thân, ta cảm thấy tiên lực của bản thân đã không còn được bao nhiêu nữa, không thể để ả tiếp tục chi phối. Ta bèn nhớ ra bản thân biết thuật liên hoa, tức là ta có thể tạm thời tách hồn ra khỏi thể xác của mình, nhưng thời gian tách hồn không được quá lâu, và nếu chẳng may thân thể ta trong quá trình giao chiến với Thái Hào bị tan biến thì tức là ta vĩnh vĩnh sẽ trở thành oan hồn, nhưng thật sự đây là cách duy nhất để Thái Hào có thể toàn tâm, toàn ý giao chiến với ả. Ta nhất định phải liều một phen.

Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt giữa một bên chính và một bên tà. Cẩm Lam vốn đã được cộng hưởng thêm tiên khí của ta nên ả cũng không hề kém cạnh. Thái Hào lúc này cũng rất nóng lòng vì ta nên ra sức chiến đấu.

Hồn phách của ta lúc này cũng dần trở nên yếu đi, bóng dáng cũng trở nên mờ dần trong tâm trí của Thái Hào. Thái Hào dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hắn liền không ngần ngại mà vận dụng hết tiên khí mấy vạn năm tu luyện của mình mà phản pháo. Có thể nói sự hy sinh lần này e rằng phải trả giá bằng cả tính mạng khiến hồn phách có thể bị tiêu tan.