vì ham đuổi theo con bướm nghệ xinh đẹp bị lạc vào rừng Cúc Lị nhiều thú giữ,tìm kiếm hơn tám tiếng đồng hồ mới tìm thấy Thanh Tiêu một tay đang ôm một con thỏ nhỏ màu trắng nằm trên cành cây đa cổ thụ ngủ ngon lành cành đào,tay còn lại ôm khư khư một trái bồ đào đào chín mọng nước,trái ngược với lo lắng, thấp thỏm sợ hãi của tất cả mọi người, đặc biệt là người anh họ Hạ Triêu đang không ngừng niệm Phật, cầu nguyện cho đứa cháu nghịch tử vạn sự an toàn, bình an trở về nếu không cậu ta có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi cơn thịnh nộ của Hạ gia ban tặng, lương tâm day dứt ăn không ngon ngủ không yên giấc:
"Biết gì vậy?"Dực Thâm nhíu mày khàn giọng hỏi Thanh Tiêu đang nói anh biết chuyện gì.Thanh Tiêu bực bội không kiểm soát nổi cơn thịnh nộ rõ ràng lúc trước tạm biệt cô đã nói rõ ranh giới mà nhóc con này cứ cứng đầu theo lẽo đẽo thân xác già nua,tơ tàn này.Công việc,gia đình,bạn bè đã rất là khủng bố rồi bây giờ còn thêm tên lì lợm,vô liêm sỉ không biết đường lui này nữa là thành khủng hoảng chứ không còn khủng bố nữa,Thanh Tiêu cô đây đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ:“Không nhớ sao, một tháng trước tôi nói giữa tôi và anh không có gì xảy ra không nên qua lại!”
" À! nhớ rồi, nhưng tôi cứ muốn qua lại làm sao bây giờ?“Dực Thâm giọng điệu khiêu khích Thanh Tiêu, đây là anh đang bắt chước giọng điệu khiêu khích lúc trước cô vừa gặp anh"Bây giờ anh muốn sao,ra giá đi?”
Nụ cười hớn hở của Dực Thâm lập tức tắt ngủm:" cái gì mà ra giá?Cô nghĩ anh là trai bao?đường đường là đại thiếu gia lần đầu bị nữ nhân trả giá! Hình như có gì đó không đúng?.Không chờ Dực Thâm suy nghĩ trả lời Thanh Tiêu liền chặn họng tên vô liêm sỉ này ngày lập tức:"Trừ những việc hoang đường,còn lại đều được!"Không biết phải làm sao nhưng bằng mọi giá hôm nay cô phải ném tên vô liêm sỉ này biến khỏi cuộc sống cô ngay lập tức còn không kẻ biến chắc chắn sẽ là cô.Nếu Hạ phu nhân cần cù bù thêm vài đối tượng xem mắt của cô biết tên vô liêm sỉ gia thế không hề tầm thường này vẫn đang còn lởn vởn bên cạnh cô bà sẽ không để yên. Một ngày sẽ gọi một trăm cuộc giục cô nhanh chóng đồng ý rồi cuốn gói cút ra khỏi nhà ngay và luôn trong đêm.Một phút đã trôi qua:"Hai ngày suy nghĩ,thế nào?"Dực Thâm giọng điệu thương lượng.Trầm mặc một lúc,Thanh Tiêu gật đầu hào phóng đồng ý trước thương lượng của Dực Thâm:“Được, không vấn đề”.Hai ngày suy nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn Hạ Thanh Tiêu cô đây chờ được, không vội.Kết thúc cuộc gọi, ném điện qua một bên, Thanh Tiêu lười biếng đặt mông xuống sopha nhắm mắt nghỉ ngơi một chút,lát còn phải họp.Mấy hôm nay rất bận rộn,ba bốn giờ sáng đang còn phải sáng đèn làm việc đúng là ép sức quá mức mà.Chả trách anh trai vô cùng chăm chỉ kia của cô bị cha tống cổ qua châu phi trải nghiệm cuộc sống vài hôm cho sáng não,sáng mắt,mở mang tầm nhìn.
“Cốc cốc cốc, Tiêu tổng đã tới giờ họp!” Thư ký Nhã thấp thỏm gõ cửa.Huhu cô thật sự là quá sợ hãi lúc nãy qua khe hở cô vừa thấy Tiêu tổng mặt tức giận đến mức biến đổi,tay nổi gân xanh như muốn bóp nát chiếc điện thoại nhỏ dễ thương vô tội trong tay.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
…
Mười phút trôi qua.Đều chút động tĩnh, không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì.Nhã Nam hít sâu một hơi dũng cảm cầm khoá cửa mở ra một cách nhanh nhất.