VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Chương 52: Tôi không làm ân nhân



Hứa Thanh nghịch máy tính, đang nghĩ làm thế nào để biên một lí do thoái thác Tần Hạo.

Đương nhiên không biên cũng được, cáo trạng thì cáo trạng, tới lúc đó hồ lộng lão đầu tử đơn giản hơn nhiều, nhưng bây giờ nếu biên ra một bộ, có Tần Hạo là nội quỷ giúp đỡ, đến tiếp sau Khương Hòa dung nhập xã hội cần có một số trình tự cũng có thể dễ dàng đi nhiều.

Lần trước điều tra nhân khẩu có hơn 1300 vạn các loại nguyên nhân không có hộ khẩu hộ tịch, sau này cuộc sống tuy rằng rất phiền phức, nhưng không có hộ khẩu cũng không phải là việc gì lớn. Cho tới nay anh luôn lo lắng đều là vì không có hộ khẩu sẽ liên lụy tới vấn đề tồn tại của bản thân Khương Hòa. Bại lộ quá sớm đối với việc giải quyết vấn đề hộ khẩu sau này của cô ấy, vấn đề đem tới sẽ rất phiền phức.

Chỉ cần sau này cô ấy quen thuộc ở đây, vấn đề lo lắng này tự nhiên sẽ biến mất, nhiều nhất là qua năm nay thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa, bước đầu tiên hoàn mỹ thì sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

Đốc đốc đốc.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Hứa Thanh, anh buông chuột xuống, nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa.

"Ba, vẫn chưa đến ngày thu tiền thuê nhà đi?"

"Ta nói thu tiền nhà sao?" Tiểu tử này mở miệng liền làm cho Hứa Văn Bân cảm thấy không thoải mái, cầm theo túi công văn bước vào nói: "Trên đường đi làm về, thuận tiện ghé qua xem chỗ này của con cung ấm như thế nào, có vấn đề gì thì ta là người cho thuê nhà sẽ giúp con.. Giải.."

Hứa Văn Bân lăng lăng nhìn Khương Hòa mặc tạp dề bê thức ăn lên, hoài nghi mình bước vào nhà phương thức không đúng.

Đây là tình huống gì?

"Chú.. Chú, chào chú." Khương Hòa lau lau tay vào tạp dề, thẳng tắp đứng trước bàn, không biết phải làm gì.

"..."

"..."

"Chào cháu, chào cháu, ta chỉ tới xem hệ thống sưởi có ấm không, nếu như không ấm thì sẽ tìm người sửa chữa.. Hai đứa đang bận." Hứa Văn Bân có cảm giác khẩn trương.

Lần trước vẫn còn giống như chuồng chó, lần này lại đột nhiên như vậy, liền như vậy rồi?

Ông lờ mờ nhìn về hướng Hứa Thanh, sự việc trước mắt vượt quá sự lý giải.

Trong tưởng tượng nguyên bản của Hứa Văn Bân thì hai người này ngày nào cũng ở trong nhà chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm, ngoài chơi game thì cũng chỉ ngủ, mua đồ ăn bên ngoài. Ăn ăn rồi, uống uống rồi, chơi chơi rồi thì sẽ ngủ, không có tiền sinh hoạt thì Hứa Thanh sẽ không thể kháng lại áp lực, rốt cuộc cũng phải đi tìm việc, sau đó..

Kịch bản này không đúng a.

"Hệ thống sưởi rất ấm, ba không cần bận tâm."

Hứa Thanh thấy bộ dáng của ba mình như vậy thì trong lòng đột nhiên thoải mái. Đi qua giúp Khương Hòa dọn đồ ăn, dương dương tự đắc quai hàm nói: "Ba muốn ăn một chút không? Đồ ăn nấu cũng khá tốt, chỉ là không có thịt."

Cảm giác hãnh diện.

Cái gì gọi là không có việc gì a? Cái gì gọi là chơi bời lêu lổng a? Cái gì gọi là nên đóng chuồng bò a?

Hắc.

"Không, không cần đâu, ở nhà cũng có." Hứa Văn Bân sờ sờ hệ thống sưởi, liếc nhìn một cái sữa bò, chuối để trên hệ thống sưởi, lại xem xét cách bài trí trong nhà: Trên bàn để một đĩa cà tím nướng, ở cửa để dép của hai người, trên giá treo có áo khoác màu nâu và màu hồng, ban công phơi quần áo của hai người, chỗ tivi còn để cây gừng con xanh biếc. Vốn dĩ Khương Hòa muốn để trong phòng bếp, sau đó Hứa Thanh cảm thấy làm bồn hoa cũng không tồi, lại đem để ra bên ngoài.

Đây đặc biệt thỏa đáng là một nhà rồi.

"Ăn đi, tới thì cũng tới rồi.. Khương Hòa."

"Không, không, đừng, ta bây giờ liền quay về, nếu không mẹ của con sẽ nhắc tới.."

Hứa Văn Bân mắt thấy Khương Hòa qua về phòng bếp bận rộn lại sắp đi ra, nhanh chóng cầm theo túi công văn của mình liền muốn đi, đi tới cửa lại quay người "cái đó, phí sưởi ấm.. Khụ, không lấy nữa."

Ông khoát tay "Thôi, ta về đây, con.. Con.. Hôm nào lại quay về một chuyến!"

"..."

Khương Hòa đứng ở cửa vén mấy sợi tóc bên tai, thấy Hứa Văn Bân đi ra ngoài không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

".. Không có việc gì."

Hứa Thanh trông thấy động tác của Khương Hòa cũng cảm thấy khẩn trương, trực tiếp đâm trúng xp.

"Oh, vậy tôi tiếp tục xào rau."

Khương Hòa biết được không có chuyện gì thì quay người tiếp tục vì ấm no của mình mà phấn đấu. Nấu một chút cơm kiếm được 5 tệ là chuyện nhỏ, cô ấy tự mình cũng ăn, làm càng ngon thì sẽ càng vui vẻ.

Không biết có phải là vì nguyên nhân thiên phú hay không, từ sau khi đem tất cả đồ gia vị nến thử một lần, cô ấy liền học rất nhanh, bây giờ dựa theo thực đơn hàng ngày mà Hứa Thanh mua về, có như thế nào thì học như vậy, làm ra đều không khó ăn, so với phế vật Hứa Thanh chỉ biết xào khoai tây thì mạnh hơn nhiều.

"Anh làm gì vậy?"

Thấy Hứa Thanh dựa vào cửa nhìn mình xào rau, Khương Hòa không hiểu quay đầu lại hỏi.

"Không có gì, chỉ là nhìn nhìn, xem có cần phải chỉ điểm không." Hứa Thanh nói.

Cảm giác này.. Cảm giác này..

Tim anh đập bang bang.

* * *

Bữa tối so với trước đây phong phú hơn rất nhiều, Khương Hòa vừa học được một món ăn mới gồm ba loại rau tươi, thêm cà nướng, còn có món canh trứng nấu cà chua, hai người ăn vừa đủ.

Có Khương Hòa ăn hai bát to món chính ở đây là không có biện pháp N-1.

Tin tức trong tivi đúng giờ báo, âm nhạc quen thuộc vang lên, Hứa Thanh cũng đồng thời ngồi vào bàn cơm, Khương Hòa ngồi bên cạnh, cùng anh xem.

Bây giờ cô ấy đã biết những hoàng mao quỷ đó đều là người, chỉ là lớn lên có chút kì quái, cũng giống như Đại Đương Gia lớn lên đen nhẻm mà Nhị Nương lại rất trắng.

"Cô có nghĩ tới chuyện sau này không?" Hứa Thanh đột nhiên hỏi.

"Sau này?" Khương Hòa giật mình, gục đầu xuống, trầm mặc trong giây lát, lắc đầu nói: "Sau này.. Cũng sẽ như vậy thôi."

"Cũng như vậy?"

Hứa Thanh vui vẻ "Được, cũng như vậy, sau này cứ như vậy đi.."

"Không phải, Tôi là nói.. Ừm.." Khương Hòa không biết giải thích như thế nào, nhưng cô biết Hứa Thanh hiểu rẽ theo một hướng khác rồi "tôi sẽ không mãi mãi phiền toái anh."

"Như vậy rất tốt, không phiền."

"Không được, anh và tôi không thân cũng chẳng quen, anh có thể giúp tôi nhiều như vậy thì đã là đại ân, sao dám xa cầu quá nhiều..

Nhị Nương từng nói, không có người nào nợ chúng ta, có người tương trợ là hảo tâm nhưng không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Anh giúp tôi đã đủ nhiều rồi."

"Không thân chẳng quen? Đó chỉ là không thân cũng chẳng quen thôi sao." Hứa Thanh đưa ra một chủ ý rất tuyệt.

"Hả?" Khương Hòa không hiểu lắm.

"Cô xem, tôi chưa cưới, cô chưa gả, chúng ta hai người gặp được là duyên phận, tôi.." Hứa Thanh thử thăm dò nói.

"Không được, anh là ân nhân, tôi không thể làm như vậy, nợ anh đều sẽ phải trả." Khương Hòa rất nghiêm túc, mở miệng nói "anh không thể vì thương xót tôi liền.. Liền.."

Cô ấy nghẹn một chút, sắc mặt đều đỏ lên "tóm lại là không được, anh là ân nhân."

"Lấy thân báo đáp cũng là báo ân?"

"Không phải!" Khương Hòa dùng lực lắc đầu "đó chỉ là khi không còn biện pháp nào khác.. Nhị Nương nói, có ân thì phải báo, lấy thân báo đáp là không biết xấu hổ, không trả lại được liền dựa vào người ta.."

?

Hứa Thanh lờ mờ.

Nhị Nương này là như thế nào a?

Cách hơn một ngàn năm phá hoại nhân duyên của người ta, chuyện tốt không làm.

"Tôi trong lúc vô tình lưu lạc tới đây, hai bàn tay trắng, cái gì cũng không biết, may mắn được anh cứu giúp, còn giúp tôi nhiều như vậy.. Đã đem lại cho anh rất nhiều phiền phức, không thể lấy thân báo đáp làm cho anh càng thêm nhiều phiền phức." Trên mặt của Khương Hòa tràn đầy nghiêm túc "nếu ân tình này rất khó trả lại, không thể không cần mặt mũi như vậy, như vậy đối với anh quá không công bằng rồi."

Hứa Thanh liếm răng, có chút đau răng "không không không, không đúng, đây không gọi là phiền phức, cũng không thể nói là không biết xấu hổ, chuyện cô tình tôi nguyện, không liên quan tới phiền phức hay không phiền phức. Tôi không thấy phiền, tôi thực sự không thấy phiền."

Cô nàng này thật là, chuyện thích, ân với không ân quan hệ cái rắm..

"Anh là ân nhân, tôi không thể vì bản thân chi tư.."

"Tôi không làm ân nhân nữa có được không?" Hứa Thanh tức giận tới mức mồm miệng run run.

Ân nhân tới khi nào mới có thể đứng lên được?

"Ân nhân chính là ân nhân."

"Bắt đầu từ ngày mai, cô nấu cơm cho tôi thật tốt, nấu một bữa.. Trả cho cô tám mươi tệ, mau chóng đem tiền mà cô nợ tôi trả lại cho tôi!"