Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 103: Đây là chuyện xấu.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 103: Đây là chuyện xấu.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đôi môi cô bé khiến cho người ta có những cảm nhận đặc biệt, nó mềm mại như giấy gói kẹo. Đôi môi ấy vừa mỏng, vừa mềm, còn có vị thơm ngọt ngào như sữa, rất dễ chịu, khiến cho người ta không cưỡng được muốn nếm thử.
Môi hôn môi, hôn lên trán, lên tóc, hai má có sự khác nhau về bản chất. Đây là nụ hôn chỉ dành cho những đôi tình nhân.
Cuộc gặp gỡ thật ngắn ngủi. Đây là loại cảm giác gì vậy nhỉ? Là dòng sữa mát lành chảy xuôi xuống cổ họng, là chất đường trắng trong tinh khiết, hay là vị thơm mát trong nhựa đu đủ?
Thân hình mảnh khảnh của An Nam Tú tựa vào lòng Lý Lộ Từ, hàng mi dài đã thôi run run, đôi mắt mở to, cảm giác trong nháy mắt khiến gò má ửng hồng của cô dần tan đi, trở về là màu phấn mịn. Cô giống như một con nai con vừa giật mình kinh hãi, hoang mang nhảy xuống từ vòng tay của Lý Lộ Từ, nằm trong lòng hắn ta, áp má mình vào lòng Lý Lộ Từ, không tiếp xúc với ánh mắt của bất cứ ai.
Chưa từng trải qua những tình huống như vậy, An Nam Tú những tưởng rằng, chuyện này chẳng qua cũng giống như Lý Lộ Từ hôn trán và tóc của cô vậy, chẳng có gì đặc biệt cả.
Nếu Lý Lộ Từ có thể chủ động hôn trán và tóc của cô, vậy vào lúc này, cô làm như thế cũng là chuyện bình thường, đáng lẽ không nên có cảm giác kỳ lạ gì chứ?
An Nam Tú đã sai rồi, cô không phải là cái gì cũng biết, rất nhiều chuyện cô chưa từng trải qua, chỉ dựa vào trí tưởng tượng căn bản không thể giải thích được… Đương nhiên, An Nam Tú tuyệt đối không chịu thừa nhận, khi xem ti vi, nhìn thấy người ta hôn nhau, cô cũng muốn mình và Lý Lộ Từ được như vậy.
Lý Lộ Từ hơi ngẩn người, hắn không phải không có dự cảm An Nam Tú sẽ làm chuyện gì đó khác thường, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Khi gò má trắng mịn của An Nam Tú gần trong gang tấc, hắn không có chút phản ứng, chỉ là An Nam Tú đã quá quen thuộc với hắn, khi hơi thở ngọt ngào phả vào mặt, nhìn cô nhắm chặt đôi mắt khi rung động, hắn không thể nhúc nhích được, cũng không thể thở được, chỉ có thể cảm nhận được con tim đang thổn thức trong lồng ngực.
Bởi vì An Nam Tú có một vẻ đẹp không tầm thường. Bình thường tính cách cô bé không hay suy nghĩ chín chắn, lúc vui vẻ lúc lại giận dỗi, khiến Lý Lộ Từ luôn coi cô là một cô bé con. Nhưng khi cô hành động như một người trưởng thành như vậy, lại khiến Lý Lộ Từ nhận ra một mặt khác trong con người cô bé, cô cũng có một vẻ quyến rũ động lòng người, khiến cho người ta cảm thấy khó lòng kháng cự.
Chỉ là tiếp sau đó, cô lại bị chính hành động của mình làm cho khiếp sợ, Lý Lộ Từ lại không nhịn được cười, nhưng không cười to như mọi khi, nhẹ nhàng ôm cô bé, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, an ủi cô, nói dịu dàng như thể nói với người yêu vậy:
- Như vậy đã được chưa?
Chàng trai mặc áo lông ngượng ngùng cười một tiếng, không khỏi có chút xấu hổ, mặc dù không thoải mái cho lắm, nhưng nhìn cô bé xinh xắn như vậy, trong sáng thánh thiện như vậy, hôn ngọt ngào như vậy, lại khiến cho người ta nhìn rất thoải mái.
Bạn gái anh ta cũng coi như xinh đẹp rồi, nhưng nhìn cô bé mới hơn mười tuổi này, thân thể nhỏ bé này, dáng người thanh thoát này, đôi chân trong mùa đông vẫn tinh tế thẳng tắp tựa vào lòng người con trai trước mắt, làm anh ta lập tức trở nên ngây ngô.
Nụ hôn giữa Lý Lộ Từ và An Nam Tú, không có sự nồng nhiệt như giữa các đôi tình nhân, nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ, đặc biệt là với những chú bác đã bước vào độ tuổi trung niên. Cô bé con này có một sức hấp dẫn chí mạng với họ. Nhưng cô bé con có vẻ như ngây ngô đáng yêu đó, lại chủ động yêu cầu được ôm, sau đó tiến lại gần hôn môi Lý Lộ Từ, còn Lý Lộ Từ lại cứ đứng ngây ra đó. Có người cảm thấy rất bất mãn, nhưng lại không có cách nào khác. Người ta có phúc phận, người khác muốn cầu cũng không được. Có một cô bé con xinh đẹp như búp bê làm bạn gái…
- Tiểu yêu tinh!

Người phụ nữ khoác chiếc áo lông nhìn khó chịu, thấy ánh mắt bọn đàn ông xung quanh đều đổ dồn vào cô bé, không kìm nổi thốt ra lời.
- Nói năng cẩn thận một chút.
Lý Lộ Từ trừng mắt nhìn cô ta, thực sự muốn chết rồi phải không? Tính khí Lý Lộ Từ vốn dĩ không tệ, nhưng nếu như có người bắt nạt Lý Bán Trang, thì tức là phải khiêu chiến với hắn. Với An Nam Tú cũng vậy. Tuy bình thường hắn hay gây sự với An Nam Tú, nhưng nếu có người nhục mạ An Nam Tú, tính khí Lý Lộ Từ cũng không thể tốt như bình thường.
Người đàn ông mặc áo lông cũng nhận ra hàm ý cảnh cáo gay gắt từ trong ánh mắt Lý Lộ Từ, vội vàng kéo người phụ nữ đi.
- Tiểu yêu tinh là gì?
An Nam Tú nhẹ nhàng hỏi.
- Chính là rất đáng yêu, khiến cho người ta thấy yêu quý.
Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không nói cho cô bé biết ý nghĩa thực sự. Thực ra khi nhìn thấy hàng lông mi dài của cô bé, hắn ta cũng có cảm giác như vậy, thực sự giống một tiểu yêu tinh, nhưng vô cùng đáng yêu và quyến rũ, không có bất cứ vẻ khiêu khích hay mê hoặc nào bên trong.
- Thật vậy sao?
An Nam Tú không thể nào tin được.
- Thật, thật mà.
Bên cạnh có người nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lý Lộ Từ và An Nam Tú. Một cô gái đến tiểu yêu tinh là gì cũng không biết, thực quá ngây thơ, đáng tiếc bông hoa đẹp đã bị hái mất rồi.
Lý Dộ Do ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bên cạnh có mấy người đàn ông, mặc dù vẫn đang kéo bạn gái mình, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào An Nam Tú. Có lẽ khi An Nam Tú còn bé, người bình thường có những cách nghĩ không hay về cô bé, cũng chỉ có thể nhẫn nại, tránh bị người khác coi là biến thái. Nhưng khi cô ấy là bạn gái của người khác…Một người bạn gái bình thường, thường sẽ cùng bạn trai làm những chuyện rất sôi nổi nhiệt huyết. Ngẫm lại cô bé này có thể sẽ cùng Lý Lộ Từ làm ra những chuyện khó xử, những chuyện xấu, những chuyện điên điên khùng khùng…Có bao nhiêu người đàn ông có thể giữ được bình tĩnh, trong thâm tâm không ít thì nhiều cũng sẽ có suy nghĩ nóng bỏng …
Lý Lộ Từ kéo An Nam Tú tránh ra. Đây có lẽ là Công chúa điện hạ của hắn, sao có thể để ở đây cho bọn đàn ông kia ảo tưởng?
Thấy Lý Lộ Từ và An Nam Tú tránh ra, xung quanh rộ lên những tiếng cười khanh khách. Phản ứng của cô bé thực sự rất thú vị, bây giờ đang trốn trong lòng Lý Lộ Từ, không dám nhìn người khác.
- Nếu bạn gái tôi xinh đẹp như cô bé này, tôi nhất định sẽ nhốt ở trong nhà không cho ra ngoài, hàng ngày đều gặm miệng cô ấy.
- Anh là chó à!
- Đẹp quá! Biết Lolita chứ?
- Biết. Cô ấy không phải là Lolita!
- Mặc kệ có phải là Lolita hay không, đúng là thượng hảo hạng…
- Tên nhóc này đúng là có phúc mà không biết hưởng…Còn không tình nguyện…
Kẻ đang nói tỏ ra hằn học với Lý Lộ Từ, tuy có cô bạn gái xinh đẹp đang bên cạnh. Sau đó chuyện người đàn ông đi ra đường bị ánh mắt giết chết, phân nửa là chuyện hư cấu mà ra, nhưng thấy cô bé như vậy lại bị người khác hái rồi, đứng về phương diện đạo đức, tùy tiện biểu lộ sự ghen tị của mình cũng là một chuyện rất bình thường mà thôi.
Lý Lộ Từ nào có để ý đến sự ngưỡng mộ của đám người đó dành cho mình. Điều hắn thấy vui nhất là thuận lợi lấy được phần thưởng, hai cái gối ôm Glasgow. Đây có thể coi là một thứ đồ xa xỉ. Thử nghĩ còn có áo nhung và nhẫn, sự hứng thú của Lý Lộ Từ, An Nam Tú lại kéo thắt lưng hắn đi.
- Không chơi nữa à?
Lý Lộ Từ vẫn muốn áo lông và nhẫn.
- Đi nhanh thôi…
An Nam Tú nhìn đám người đang tản đi, chân liền muốn bỏ chạy.
Lý Lộ Từ đành phải theo sau, ra khỏi Cốc Hoan Lạc, nhìn thấy An Nam Tú đang đứng bất động trên quảng trường, Lý Lộ Từ vội vàng nhận lấy cái gối ôm, đuổi theo.
An Nam Tú nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, mặt đỏ lên, sau đó cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá trên mặt đất.
- Nhìn cái gối này.
An Nam Tú nói nhỏ.
Gối ôm có một cái lớn một cái nhỏ, không hẳn là hình trái tim, đường may và chất liệu đều rất tốt. Tuy giá không đến hơn năm trăm, nhưng Lý Lộ Từ ước tính giá trị thực tế cũng hơn ba trăm.
An Nam Tú ôm một cái gối:
- Lúc nãy…Anh có làm gì xấu xa không?
- Xấu xa…
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô lại lộ ra vẻ mặt hung hăng, vội nói:
- Không xấu xa, cảm giác rất tuyệt.
- Anh…Anh muốn chết phải không?
An Nam Tú vội vàng nói. Hắn ta còn dám nói cảm giác rất tuyệt, lẽ nào hắn vẫn muốn như vậy sao? An Nam Tú vội vàng cảnh cáo hắn:

- Tôi ghê tởm muốn chết. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau này những việc như vậy anh không được phép nhắc tới nữa, không được phép nghĩ, không được phép nói!
Lý Lộ Từ buồn rầu gật đầu, ở bên cạnh một cô bé không tự nhiên như vậy, thực sự cần một trái tim vô cùng mạnh mẽ. Nói xấu xa không được, nói cảm giác rất tuyệt cũng không được, mà nói là không có cảm giác gì cũng không được.
Nói vậy, nếu không trả lời, vậy nhất định là cũng không được rồi. An Nam Tú nhất định không cho người khác có cơ hội im lặng.
- Tôi ghét nhất người khác nói tôi và anh là anh em, đây là sự sỉ nhục, anh hiểu không? Bởi vì tôi được sinh ra từ trên cây.
An Nam Tú tức giận, tiếp tục giải thích:
- Cho nên tôi mới tức giận như vậy, có chút kích động. Bình thường anh hôn tôi, đã là rất xấu xa rồi, không ngờ chuyện này lại càng xấu xa hơn… Không được, tôi phải về đánh răng.
Nói xong, An Nam Tú còn dùng sức trừng hắn.
- Nhưng môi đụng môi thôi, cô đánh răng làm gì? Cô không biết có một loại hôn, là hút môi của nhau à, còn chèn đầu lưỡi vào miệng người khác nữa, ăn nước miếng của nhau nữa?
An Nam Tú vẫn luôn miệng nói hắn xấu xa, Lý Lộ Từ lại còn một mực muốn khiến An Nam Tú ghét luôn.
An Nam Tú quả nhiên rất khó chịu, sắc mặt trở nên rất khó coi.
- Ha ha…Cô không phải đang tưởng tượng thật như vậy đấy chứ?
Lý Lộ Từ đắc ý, không nhịn được cười.
- Lý Lộ Từ!
An Nam Tú liền giơ gối lên đánh, Lý Lộ Từ đương nhiên không sợ. Cô muốn bắt đầu cuộc chiến gối ôm với tôi chắc.
Đánh một hồi, An Nam Tú không có cách nào chiếm thế thượng phong, lại thấy hơi mệt, thở hổn hển:
- Lý Lộ Từ, anh không làm tôi ghét không được sao?
Lý Lộ Từ cũng đang thở hổn hển:
- Thực sự rất xấu xa sao?
- Có, một chút…
Lý Lộ Từ nghiêm túc trở lại, An Nam Tú lại bắt đầu ấp a ấp úng.
Lý Lộ Từ cúi đầu, hôn lên trán cô bé, lên đỉnh trán, không nhịn được cười.
- Anh cứ cười cái gì vậy?
An Nam Tú bất bình nói.
- Bởi vì Công chúa Tú rất đáng yêu.
Lý Lộ Từ cảm thấy thực sự rất thích cô bé này, cảm giác coi cô ấy là Công chúa càng ít, yêu quý cô ấy càng nhiều, rõ ràng lại là một cô em gái rồi.
An Nam Tú nhìn thấy niềm vui trong mắt Lý Lộ Từ, vậy nên cô hơi đỏ mặt, quay đầu đi, nhẹ nhàng vặn người, nghĩ một lát rồi nói:
- Anh làm thú triệu hoán của tôi được không?
Lý Lộ Từ vừa buồn cười, vừa tức giận, không ngờ trong đầu lại có suy nghĩ này. Hắn nắm tay An Nam Tú:
- Chúng ta về nhà thôi.
Trở về không kịp thời gian, Lý Lộ Từ quyết định đi đường vòng, tuy rất xa, nhưng có thể xuống một trạm dừng cách tiểu khu không xa.
Vì là trạm xuất phát, hai người đều có chỗ ngồi, lần lượt ngồi cạnh nhau.
An Nam Tú hơi buồn ngủ, từ từ dựa vào vai Lý Lộ Từ.
Một lát sau, có một người cao tuổi lên xe, Lý Lộ Từ ôm An Nam Tú ngồi trên người hắn.
Như vậy dễ chịu hơn. An Nam Tú ôm cổ Lý Lộ Từ, đầu cong cong xoay tựa vào má Lý Lộ Từ và cánh tay mình mà ngủ.
- Em gái cậu sao? Trông thật xinh xắn.
Ông lão nhìn cô bé xinh xắn đang ngủ say, không khỏi khen ngợi, không biết chừng cũng vì được người ta nhường chỗ ngồi.
- Ông mới là em hắn ấy…
An Nam Tú vẫn chưa ngủ say, nghe thấy có người nói cô là em gái Lý Lộ Từ, lại mở to mắt nhìn thoáng qua, ngáp một cái lại ngủ.
Ông lão mỉm cười.
- Xấu hổ quá!

Lý Lộ Từ vẫn luôn phải thay An Nam Tú xin lỗi. Ai bảo hắn là người hầu cận của Công chúa điện hạ cơ chứ. Những kiểu tùy tùng hay có trong ti vi đều phải làm những việc như thế này sao?
- Không chấp lời trẻ con.
Ông lão ha hả cười.
An Nam Tú lại nghe thấy, lần này lại càng quá đáng. Lão không biết câu thành ngữ “Không chấp lời trẻ con” cô đã học được trong “Hoàn Châu Cách Cách” sao?
Tuy nhiên Lý Lộ Từ không cho cô nói hươu nói vượn, gãi gãi chỗ ngứa làm phân tán sự chú ý của cô.
An Nam Tú biết thế, tức giận trừng mắt nhìn Lý Lộ Từ, nắm chặt lấy tay của hắn:
- Không được gãi…Tôi muốn ngủ.
- Ngủ đi.
Lý Lộ Từ ôm chặt cô vào lòng mình, nhìn cô cuối cùng cũng chịu im lặng mà ngủ.
Lý Lộ Từ nhìn ngọn đèn ngoài cửa xe, nhìn tủ bát chói mắt trong những cửa hàng, nhìn ông già Noel đang phát truyền đơn, nhìn những con người bận rộn ngoài kia, nhớ lại trước đây mình cũng là một trong số những người đang bận rộn cho lễ Giáng Sinh, căn bản không cảm nhận được niềm vui trong lễ Giáng Sinh, chỉ phát truyền đơn như một cái máy, hoặc là giả dạng ông già Noel phát kẹo cho trẻ nhỏ.
Cuộc sống dường như càng ngày càng tốt hơn lên, cũng có rất nhiều hạnh phúc ngoài tình thân, ví dụ như tình bạn với An Tri Thủy, ví dụ như làm quan tùy tùng của Công chúa điện hạ…
Lý Lộ Từ lại cúi đầu, ngửi mùi hương đặc biệt trên tóc An Nam Tú. Hình như bắt đầu từ ngày quen biết An Nam Tú, cuộc sống của hắn cũng bắt đầu thay đổi.
An Nam Tú, cô ấy rút cuộc đóng vai trò gì trong cuộc đời của mình đây? Cô ấy rồi sẽ rời khỏi thế giới này, quay trở về Thiên Vân thần cảnh sao?
Nhiều năm về sau, cô ấy thực sự trưởng thành, không còn nhõng nhẽo càn quấy như vậy nữa, trở thành một nữ hoàng thực sự, liệu cô ấy có thống lĩnh đại hiền triết thần thuật sư và thần đồ của Thiên Vân thần cảnh đánh chiếm Trái Đất không?
Hay là cô ấy sẽ ở lại Trái Đất, nếu thực sự như vậy, mình sẽ vẫn chăm sóc cô ấy như vậy sao?
Lý Lộ Từ dường như không sao tưởng tượng được An Nam Tú sẽ trưởng thành. Trưởng thành rồi cô ấy sẽ như thế nào? Lý Lộ Từ thở dài, trong đầu càng ngày càng xuất hiện nhiều những suy nghĩ về An Nam Tú.
Đã tới trạm dừng, nhìn thấy An Nam Tú đang ngủ ngon lành, Lý Lộ Từ nhất quyết một tay nhấc hai cái gối ôm, sau đó ôm cô bé xuống xe.
- Công chúa Tú?
Trên đường về, Lý Lộ Từ nhẹ nhàng gọi, đến cửa nhà, An Nam Tú cuối cùng cũng tỉnh lại.
- Đến rồi sao?
An Nam Tú mơ màng dụi mắt:
- Xe buýt có thể lên lầu sao?
- Vâng, có một loại xe buýt tên là Lý Lộ Từ đã đưa cô về đấy ạ.
Lý Lộ Từ đẩy cửa:
- Mau đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đi ngủ đi.
Lý Lộ Từ không đi ngủ sớm như vậy, mở chiếc gối ôm ra, chuẩn bị giặt vỏ gối.
Một lát sau An Nam Tú thay xong đồ ngủ, rửa mặt đánh răng xong, vẫn với bộ dạng không mở được mắt ra như vậy đi đến trước mặt Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ, tuy hôm nay có chút ghê tởm, nhưng tôi rất vui. Cám ơn anh.
Nói xong, An Nam Tú hôn lên má Lý Lộ Từ:
- Chúc ngủ ngon.
Lý Lộ Từ sờ lên mặt mình, nhìn An Nam Tú mặc chiếc váy ngủ ngắn, để lộ hai đùi và đôi cánh tay, đột nhiên cảm thấy căn phòng lạnh giá bỗng như ấm lên.