Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 118: Ngày bình yên.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 118: Ngày bình yên.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Hiếm khi thấy được ánh trăng vào mùa đông, vì thế ngày hôm sau chính là ngày nắng. Chim sẻ hót vang ngoài cửa sổ, nắng sớm man mác từ vầng thái dương đã lâu chưa xuất hiện trong mắt mọi người làm lòng người ấm áp.
An Nam Tú cảm thấy đói, rồi ngồi ở chỗ thường ngồi, ngồi đơ ra một lúc cho tỉnh, rồi mới đeo đôi dép hình con gấu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ngồi trước bàn ăn đợi Lý Lộ Từ bưng đồ ăn sáng đến.
Cô hé mắt, sau đó cảm thấy không đúng, thì ra hôm qua nghe Lý Lộ Từ kể chuyện Bạch nương tử, kể kể rồi hai người cũng ngủ say, hắn cũng không ôm cô lên giường ngủ.
Lý Lộ Từ thối, không ngờ tối qua hắn ôm cô cả một buổi tối, An Nam Tú nâng cánh tay nên, rồi ngửi ngửi mùi vị trên người, vẫn tốt, vẫn còn mùi thơm ngào ngạt.
An Nam Tú thoáng nhìn trộm Lý Lộ Từ, hắn vẫn còn ngủ,vì thế An Nam Tú lén lút chui về vị trí ban đầu, gối đầu trên cánh tay của Lý Lộ Từ, nhắm mắt nằm co trong lòng của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ cảm thấy hơi động, trong mơ bị An Nam Tú gối đầu trên cánh tay của mình, còn cánh tay kia thì cẩn thận ôm eo của cô ấy, rồi cho cô ấy dựa vào mình một chút, giống như nhè nhẹ ôm cái gối mềm, rồi thoải mái ngáp dài một cái.
Cái tay nhỏ của An Nam Tú co rút chắn ngang ngực của mình, không muốn bộ ngực nhỏ của mình chạm vào thân thể của hắn, cái cảm giác như vậy rất là kì quái, ngửi mùi trên cơ thể của hắn, lỗ mũi và cơ thể đều ấm áp. Thì ra hai người cùng đắp chăn ngủ trong mùa đông thật là dễ chịu.
An Nam Tú không muốn nhúc nhích nữa, bỏ cái tay nhỏ xuống, tự sờ vào cái bụng của mình, chầm chậm rồi lại mờ hồ rồi.
Lúc An Nam Tú dậy, trong nhà bếp đã có âm thanh làm việc của Lý Lộ Từ, một lát hắn đi ra ngoài, rồi nhìn An Nam Tú nói rằng:

- Mặt trời soi đến mông rồi, cuối cùng cũng biết dậy cơ đấy.
Rõ ràng biết bản thân dậy trước, An Nam Tú không phục, nhưng cũng ngại nói ra, tự mình dậy rồi nhưng lại chui vào lòng hắn đi ngủ tiếp, vì thế An Nam Tú khó chịu đậy đi đánh răng, rửa mặt. Ngồi trước bàn ăn không nói một lời nào rồi chuẩn bị ăn sáng.
Lý Lộ Từ bưng đồ ăn sáng đến, sau đó ra cửa, lấy ra khẩu súng giấu trong ngực cất trong hộp ở phòng chống cháy dưới lầu.
Đây là những đồ mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đụng đến, bây giờ cầm nó bản thân cảm thấy không còn cảm giác gì nữa, rất nhiều đồ đều cảm thấy như thế này, chưa hiểu hết cảm giác kì quặc thần bí này, mà có hiểu rồi thì cũng chỉ như thế mà thôi.
Hắn cũng nổ súng rồi, đối với loại hung khí này cũng không có nhiều cảm giác sợ hãi và kiêng dè như thế này.
Về đến nhà, An Nam Tú đang niệm niệm gì đấy với cốc sữa đậu nành trước mặt, lấy thìa đánh tan trứng gà.
- Giấu cái này trong vòng tay đi.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú đại khái không để ý đến nguồn gốc của đồ vật này, cũng không giải thích gì.
An Nam Tú đặt chiếc thìa xuống, thoáng chút hứng thú nhìn khẩu súng, cầm lấy khẩu súng rồi chạm vào chỗ cò dương trước mặt Lý Lộ Từ.
Đoàng.
Âm thanh nặng nề vang lên, một chùm ánh sáng tỏa ra, vách tường sau lưng của Lý Lộ Từ đã nhiều thêm một lỗ.
Tim của Lý Lộ Từ đập thình thịch, không sợ súng cũng không có nghĩa là không sợ người khác bắn. Đặc biệt là viên đạn bay qua cơ thể. Cho dù biết mình sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn còn một cảm giác rất sợ hãi.
- An Nam Tú, cô điên rồi!
Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, mất luôn cảm giác chân thành buổi tối hôm qua vẫn còn đọng sâu trong lòng, tự đa tình cho rằng những ngày cùng sống với An Nam Tú thật hạnh phúc bao nhiêu, yên bình bấy nhiêu.
Buổi sáng hôm nay, tại ngay trên bàn bữa sáng này cô liền nã một phát súng về phía hắn.
Đây là cuộc sống gì, có ăn cái bữa sáng cũng có người nổ súng với mình, cái cuộc sống này thật hết cách rồi!
Lý Lộ Từ kinh ngạc khiếp sợ, miệng chảy ra sữa đậu lành, làm cho quàn áo và mặt bàn đều bẩn hết.
An Nam Tú bỏ súng xuống, rồi chỉ tay vào miệng của Lý Lộ Từ, dường như không có việc gì để nói:
- Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không biết ăn, tởm đến chết mất.
Lý Lộ Từ nâng cánh tay lên, rồi lấy tay áo lau miệng, tức giận nhìn An Nam Tú.
- Cô có biết vừa nãy cô làm những gì?
- Tôi lại không bắn trúng vào anh, anh kích động cái gì chứ?
An Nam Tú không biết gì nhìn Lý Lộ Từ mà nói.
Tôi đã từng thực hiện quá nhiều thần thuật, cũng chưa nhìn thấy anh hưng phấn vậy.
- Hưng phấn? Tôi như vậy là tức giận, là nổi cáu!
Lý Lộ Từ mở tròn mắt, há hốc miệng, như kiểu dọa người:
- Cô có hiểu cách nhìn biểu hiện trên mặt của người không?
- Ừ, ăn đồ ăn đi,cẩn thận muộn đấy.

An Nam Tú cất súng vào trong vòng tay.
Lý Lộ Từ vẫn trừng mắt nhìn cô, rốt cục xác định là cô ấy không cố tình, chỉ là theo cô ấy nghĩ, thử bắn một phát súng hay ăn một bữa sáng không có vấn đề gì cả.
- Tối nay không kể chuyện cho cô nghe nữa.
Lý Lộ Từ nói xong liền đào móc lấy viên đạn ở bức tường, đợi một lát còn phải đi che dấu vết tích này.
- Chuyện tối hôm qua vẫn chưa kể xong mà.
An Nam Tú không đáp ứng.
- Kể xong rồi, Hứa Tiên luân hồi chuyển thế, biến thành Lý Lộ Từ. Cuối cùng Bạch nương tử không biết Hứa Tiên là Lý Lộ Từ, bắn chết Lý Lộ Từ, sau đó cô biết rồi đau lòng tự sát. Nhân vật chính của câu chuyện đều chết rồi, hết rồi.
Lý Lộ Từ bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học.
- Vậy tôi biến thành Bạch nương tử à?
An Nam Tú hiếu kì hỏi.
Lý Lộ Từ lấy một cái gương rồi đưa cho cô.
- Làm gì thế?
An Nam Tú không hiểu.
- Tự soi gương đi, rồi tự nhìn bản thân mình.
Lý Lộ Từ cười nhạt với cô, cái cô ngạo mạn lộn xộn này cũng đòi so với Bạch cô nương có thể so với Quan Âm bồ tát hay sao?
Chẳng hiểu ra sao cả! An Nam Tú tự nhìn mình trong gương, một công chúa điện hạ mỹ lệ đáng yêu, Lý Lộ Từ thích công chúa điện hạ nhất.
Lý Lộ Từ ăn xong kiền đi học.
Lớp học có vài phần náo nhiệt, đặc biệt là con trai, buổi sáng Tằng Dận cho Mã Đức Lý một tấm ảnh, là một người đứng trước phòng kính ở vườn thực vật, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào làn da tản ra vầng sáng, dáng người đường cong khiến cho người cảm thấy huyết mạch sôi sục, mái tóc dài thẳng tắp ở phía sau lưng, sau đó dường như bị nuốt vào, khiến cho con trai khó có thể rời mắt ra được.
Nghe nói là vườn thực vật mới có nghiên cứu sinh đến cùng với Tằng Dận chung một văn phòng, chẳng qua là chức vụ của cô ấy so với Tằng Dận cao hơn nhiều lắm.
Có cấp trên như vậy, Tằng Dận tự nhiên cảm thấy hưng phấn lắm rồi, càng khiến cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ.
Lý Lộ Từ thật không ngờ người cô gái Kiều Niệm Nô này ngay hôm sau đã đến Đại học Quốc gia, hắn không hề có ý đi chào hỏi cô ta, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Vẫn tốt, theo như lời Kiều Niệm Nô nói, cuộc sống thường nhật của Lý Lộ Từ sẽ không bị làm phiền nữa, mặc dù Kiều Niệm Nô đến trường đại học Quốc gia khiến cho không ít những chấn động, nhưng bọn học sinh cũng chỉ là đứng ở xa nhìn mà thôi. Thật dám có chủ ý chỉ có giáo viên trẻ và giáo sư mà thôi. Chỉ vài ngày sau chấn động Kiều Niệm Nô mang đến đã dần dần biến mất. Kiều Niệm Nô cũng không có ý rêu rao, càng không đi tìm Lý Lộ Từ.
Về cái chết của hai tên giả mạo Quốc An càng không có bất kì một song gió nào, trong một thành phố có trên mười nghìn gia đình này, có mất đi hai người cũng không gây nên sự chú ý của người khác, huống chi đã chôn vùi xuống. Lý Lộ Từ để ý nhìn xem gần đây có nghe thời sự, nghe tin tức trên mạng nhưng cũng không có nội dung nào liên quan đến chuyện kia.
Cuối cùng Lý Lộ Từ cũng an tâm rồi, ngoài lúc cảm thấy bản thân trải qua những sự việc đó ra, hắn cũng dần dần hồi phục cuộc sống của sinh viên.
Tết Nguyên Đán đến rồi, bởi vì gần với kì thi cuối kì, Phố Cao không có ý cho nghỉ học, hoạt động thể dục thể thao của đại học Quốc gia tổ chức rất náo nhiệt.
Đầu tiên là lời tuyên thệ của vận động viên, ước chừng có khoảng nghìn người, Lý Lộ Từ tham gia xong đại hội, hai ngày nay trong đầu hắn không có chuyện phiền phức gì, hắn muốn ngày thứ ba mới tham gia cuộc thi chạy bộ.
Hoạt động thể thao của sinh viên trong trường đại học Quốc gia coi như mang tính chất rèn luyện hàng ngày, xem điểm cũng không ít, nhưng tiêu điểm được nhìn nhiều nhất đương nhiên là những người đẹp trong đội cổ động viên của các viện học.

Mặc dù sự cuồng nhiệt cổ động viên của đại học Quốc gia không giống với trường đại học bên Mĩ, mà tạo ra sự nhiệt liệt, sự kích động thi đua giữa các đội cổ vũ, nhưng trong các học viên vẫn ngầm phân cao thấp, dù sao thì cũng có phần thưởng cho đội cổ động số một.
Con gái trường đại học Quốc gia thực chất không tồi, có thể thi đỗ vào trường này cũng lợi hại lắm rồi, những người vào được đội cổ động viên phải là những người xinh đẹp và mảnh khảnh, ngoại hình vừa đẹp, lại có đầu óc thì chẳng có ai là không kiêu ngạo cả? Không phải là muốn đạt được ví trí đầu sao? Vì thế đều dùng hết sức mình, biêủ diễn tận tình, chỉ cần bọn bọ lên sân thì không khí trên sân trở nên sôi nổi. Đặc biệt là khiến cho những người chuẩn bị kính viễn vọng gào thét quá đáng giá… Bọn họ chuẩn bị kính viễn vọng như vậy cũng không vì xem các vận động viên thi đấu.
Mùa đông, nhưng cổ động viễn vẫn lựa chọn mặc váy ngắn và áo ngắn. Mặc dù có mặt trời nhưng vẫn lạnh. Các cô gái để nổi bật cặp đùi trắng của mình, xuất hiện một số người mặc áo lông ấm ở trên sân đấu, tự nhiên xuất hiện những tiếng hét liên tiếp.
Mã Đức Lý tấn công Mai Hoa, Mai hoa cũng là một thành viên của đội cổ động, Mã Đức Lý lần đầu tiên nhìn thấy rõ thân hình của Mai Hoa, vẫn không thiệt khi mùa đông nói chuyện tinh yêu, có những lúc này mới có thể biết rõ ràng thân hình của cô gái, khiến cho hắn cảm thấy rất tự đắc, đưa áo khoác, đưa nước cho người khác một cách vui vẻ, nghe nói sự tiến triển của hai người cuối cùng bắt đầu nhanh hơn.
- Xem ra sau này năm người cùng thức đêm với nhau rất khó lặp lại.
Tần nam nhìn bóng của Mã Đức Lý chạy đi chạy lại mà cảm thấy rất buồn.
- Cùng với bạn gái chiến đấu trên giường và chiến đấu ở quán net không khí ngột ngạt, người ngốc cũng biết lựa chọn cái nào.
Liễu Tử Việt vừa nói vừa cười.
- Bạn gái? Ai, không biết có ý nghĩa gì không.
Tôn Ngạn Thanh có chút khát khao.
- Mọi người đang nói cái gì, để cho tôi giúp mọi người tìm được vị trí tốt như thế, không chăm chỉ mà xem. Tôn Thiến Thiến đang hết sức mình, mọi người nhanh cố lên!
An Tri Thủy quay đầu, bất mãn trợn mắt nhìn bọn họ, đội cổ động viên lên sân liền gào thét chói tai, căn bản những lúc khác không nhìn thấy bọn họ có xem trận đấu.
- Cứ yên tâm đi, cuộc thi bơi ngày mai, bọn họ nhất định sẽ dốc hết sức lực.
LÝ Lộ Từ cười nói, ngày mai là ngày tiến hành thi bơi, nữ tuyển thủ sẽ mặc đồ bơi. Cặp đùi xinh đẹp của cổ động viên chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy, còn trong lúc thi bơi các nữ tuyển thủ sẽ mặc đồ bơi, cũng không cần phải nhìn trộm tránh khỏi vẻ thô lỗ.
- Vậy còn bạn?
An Tri Thủy không chịu được liền hỏi.
- Nhất định không được để Lý Lộ Từ đi, đều có bạn gái hết rồi, vẫn còn cùng với những người cô đơn như chúng tôi nhìn con gái mặc đồ bơi, đây chính là sai lầm của chúng ta, cũng là có lỗi với chị dâu, người như thế phải kiên kiết cho ra khỏi đội ngũ.
Tần Nam tự nhận đang phụng sự cho An Tri Thủy, có thể thường thường chớp lấy cơ hội tìm hiểu mối quan hệ giữa cô và Lý Lộ Từ để cười một trận. Tần Nam mấy người họ đối với An Tri Thủy đã không còn khó chịu rồi, ngược lại lại lấy điều đó làm thú vui.
Lý Lộ Từ oan rồi, hắn rất muốn đi xem, cùng bạn bè đi xem người đẹp chính là một chuyện rất có hứng thú, quan trọng nhất chính là An Tri Thủy căn bản không phải là bạn gái của hắn, nếu không phần lớn không yêu thích, nghĩ đến cặp đùi thon dài trắng của An Tri Thủy, trong ngày đông càng thêm vài phần cân xứng nở nang, nếu An Tri Thủy mặc đồ bơi thì…..
Lý Lộ Từ tưởng tượng, không làm chủ được mình chằm chằm nhìn vào cặp đùi trắng của An Tri Thủy. An Tri Thủy cảm thấy mắt của hắn, không muốn nói Lý Lộ Từ trước mặt bao người vì sợ người khác cho rằng là lời nói mờ ám, rồi gửi tin nhắn ra ngoài: “Nhìn nhìn cái gì, cẩn thận là mình móc mắt cậu ra.”
“Nghe nói núi Viên Hổ có suối nước nóng, cho mình mở tầm nhìn đi?” Lý Lộ Từ cũng gửi đi một tin nhắn. Đương nhiên là đùa rồi, bất luận thế nào An Tri Thủy cũng không đi tắm suối nước nóng cùng với hắn được.
”Được thôi”. An Tri Thủy nghĩ một lát, không ngờ đồng ý ngay, rồi lại gửi một tin nhắn bổ sung. “Bốn người cùng đi, còn Tú công chúa, em gái bảo bối của cậu nữa”.