Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 202: Chiến tranh giữa cua và kiến\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 202: Chiến tranh giữa cua và kiến
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Là ai
.
Tôn Ngạn Thanh đang muốn chỉ điểm cho An Nam Tú cách dùng tay cầm, khó tin mà hỏi thăm.
- Rất giống?
An Nam Tú chỉ nói chuyện với Lý Lộ Từ, Tôn Ngạn Thanh tự mình đa tình hỏi vấn đề của cô, An Nam Tú như thế nào sẽ để ý tới.
- Hình như là cô giáo Kiều?
Năm người đều phát hiện, cô cô ở trong trò chơi trên hai tay hai chân đều trang bị vô số viên đạn nổ của súng ma lực, không phải giống y hệt với Kiều Niệm Nô sao? Dáng người thon dài, bộ ngực đầy đặn cao ngất, mái tóc dài, rõ ràng nhất là nốt ruồi ở khóe miệng.
Thần thái, dáng người, dung mạo, chí ít có chín phần tương tự.
Nữ diễn viên trong “ săn thiên sứ ma nữ” tên gọi là Pui Nita, trong mắt rất nhiều người chơi là nữ nhân vật có mị lực lớn nhất, trong số người chơi thì Pui Nita có lượng fan cực cao, tên tuổi nổi đình nổi đám, bình thường đều thấy hình ảnh của cô, chỉ là một nhân vật trong trò chơi, cho dù lúc này nhìn thấy Kiều Niệm Nô thì cũng không có ai liên tưởng cô với nhân vật ở trong trò chơi.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, nghe nói Lý Lộ Từ chọn học môn “thực vật học” lại là lớp của Kiều Niệm Nô, mấy người Mã Đức Lý hối hận không thôi, vừa nghĩ tới mà thèm, đi học có thể nhìn thấy cô giáo như vậy, thật sự là cảnh đẹp ý vui a.
So với mấy người Mã Đức Lý thì Lý Lộ Từ quen thuộc Kiều Niệm Nô hơn, tỉ mỉ xem xét trò chơi... Quan trọng nhất là, hắn đã nhìn thấy thần thái khi Kiều Niệm Nô cầm súng chỉ vào người khác, bộ dạng cũng không giống y như trong trò chơi lắm?
Chẳng lẽ Kiều Niệm Nô là từ trong trò chơi này nhảy ra? Trong đầu Lý Lộ Từ hiện ra một ý nghĩ hoang đường, An Nam Tú có thể từ Vân thần cảnh tới đây, hình như là một người từ trong trò chơi chạy ra, cũng không phải là chuyện rất khó tiếp nhận?
Những người khác chưa từng nhìn thấy Kiều Niệm Nô cầm súng, cô là một nghiên cứu viên của viện khoa học thực vật Trung Quốc lại là nhân vật của một trò chơi, nhìn cũng hơi giống mà thôi, ngạc nhiên một lúc, ngoại trừ Lý Lộ Từ đang miên man suy nghĩ, những người khác đã bắt đầu thúc giục An Nam Tú chơi trò chơi.

Đối với diễn viên dùng súng, nhân vật giơ tay dùng triệu hoán thuật thật không ra sao cả, một bộ ngực lớn đong đưa làm cho An Nam Tú cực kỳ chán ghét, mặc dù đám người Mã Đức Lý yêu nhất là trò chơi như vậy, nhưng đối với An Nam Tú thật sự là không có ý tứ gì, chỉ là thử một chút cái gọi là khoái cảm chiến đấu có tiết tấu cùng hình ảnh của trò chơi, An Nam Tú đem tay cầm ném đi.
Tần Nam nhanh tay nhặt được tay cầm, mấy người vô cùng tiếc nuối, ai biết An Nam Tú không có để ý đến tay cầm, không có ném lên ghế sa lon mà là trực tiếp ném lên bàn trà cứng rắn?
- May mà không có bị làm sao?
Tần Nam đắc ý khoe khoang một phen.
- Coi chừng bị chết.
Liễu Tử Việt thúc giục.
Lý Lộ Từ nhìn thấy An Nam Tú rời khỏi sô pha, liền đi tới cô.
- Chơi không hay sao? Tôi nghĩ cô chơi trò này hẳn là rất thích, dù sao trò chơi có loại phong cách giả tưởng này rất giống Thiên Vân thần cảnh.
- Anh xem những miêu tả trước kia tôi nói cho anh đều là nói nhảm sao? Thiên Vân thần cảnh làm sao giống như thời trung cổ của thế giới phương Tây chứ?
An Nam Tú chẳng thèm ngó tới.
- Huống chi tôi còn là một Đại hiền giả thần thuật sư, chẳng lẽ tôi cảm thấy hứng thú đi chơi cái này để cảm nhận khoái cảm giết chóc cùng chiến đấu trong trò chơi sao?
An Nam Tú nói rất có lý, nhưng Lý Lộ Từ lại hoài nghi.
- Thật sự là kinh nghiệm chiến đấu của cô vô cùng phong phú sao, còn thường xuyên săn bắt yêu thú nữa?
- Đương nhiên.
An Nam Tú gò má có chút hồng.
- Cô đỏ mặt, cô nói dối.
Lý Lộ Từ nghe đã từng cô nói qua những lời này, vẫn không hoài nghi, nhưng bây giờ đã hoài nghi, hắn rất khó tưởng tượng đến phương thức chiến đấu không được tự nhiên của cô bé, chẳng lẽ là lăn lộn? Làm nũng?
- Nhưng tôi là Đại hiền giả thần thuật sư trẻ tuổi nhất ở Thiên Vân thần cảnh, Trưởng công chúa của hoàng thất An Nam, thân phận tôn quý, cho dù là thời điểm tôi tu hành một mình cũng sẽ có người bảo vệ chặt chẽ... Mặc dù tôi không cần, nhưng đó là sự thật, tôi cũng không phủ nhận, bởi vì những bảo vệ kia cũng không có cơ hội phát huy tác dụng, tôi có thể dùng thần thuật cùng đầu óc của mình mà thoải mái vượt qua tất cả nguy cơ.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mà nói.
Trong đầu Lý Lộ Từ lập tức nhớ tới hoàn cảnh khi hoàng đế đi săn, hóa ra là cái dạng này, bất tất cả nguy hiểm của dã thú cưỡng chế dời đi, còn lại một vài con hồ ly, động vật hoang dã, mấy con thỏ thì có.
Hắn sẽ không cố chấp hoài nghi đả kích An Nam Tú, dù sao đối với hắn mà nói, An Nam Tú mạnh mẽ cũng tốt, nhỏ yếu cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là cô vẫn là An Nam Tú.
- Được rồi, Đại hiền giả thần thuật sư trẻ tuổi nhất, vậy hiện tại cô tính làm gì?
Lý Lộ Từ thấy bọn Mã Đức Lý đang đùa vui vẻ, hắn cũng không cần phải đùa cùng với bọn họ, tuy rằng hắn cũng rất muốn chơi trò chơi, trong lúc này có thể buông thả chơi game, đợi buổi tối dỗ An Nam Tú đi ngủ thì hắn có thể chơi tùy ý.
An Nam Tú để Lý Lộ Từ giúp cô tìm một sợi dây thừng.
- Tú Tú ở trong nhà lâu rồi không có đi đâu, tôi dẫn nó đi tản bộ chút.
An Nam Tú nâng con cua Tú Tú trong chậu thủy tinh ra, sau đó cầm dây thừng thắt ở cái càng của con cua.
- Làm gì có người nào dẫn con cua đi tản bộ!
Lý Lộ Từ kinh hô.
- Người khác có làm hay không, thì liên quan gì đến tôi?
An Nam Tú khinh bỉ Lý Lộ Từ, chỉ biết làm chuyện mà người khác đã làm, những chuyện chưa từng có người làm thì ai tới làm?
An Nam Tú kéo con cua rồi đi ra ngoài.
Con cua là đi ngang, Tú Tú cũng không ngoại lệ, có thể Tú Tú có nhiều chân, nó cũng chạy nhưng không được vài bước, Tú Tú liền bị lật cái bụng, bị An Nam Tú kéo trên mặt đất lăn về phía trước.
Đáng tiếc chỉ có một con, bằng không buổi trưa hôm nay có thể ăn thịt cua, Lý Lộ Từ lắc đầu, đành phải dặn dò cô không nên đi xa, giữa trưa nhớ về nhà ăn cơm.
- Tú Tú, ta dẫn ngươi đi xem con kiến... Đương nhiên không phải là con kiến Đại Phách Vương Long, đó là những con kiến nhỏ bình thường.

Lý Lộ Từ không chơi với An Nam Tú, An Nam Tú cũng không lạ gì, có thể chơi cùng Tú Tú và con kiến.
Tú Tú lăn ở trên bậc thang, một lần tiếp một lần ba trăm sáu mươi độ, quay người bảy trăm hai mươi độ rơi xuống đất.
Đi xuống lầu, lúc này hai con mắt của Tú Tú mới vươn ra, run run lên, may mắn là tám chân vẫn còn.
An Nam Tú kéo con cua, đi đến địa phương cô quen thuộc để xem con kiến.
Tú Tú hấp hối lật cái bụng lại nằm ở đó, toàn thân nó đã bị bụi bám vào, giống như nhiều thêm một lớp khôi giáp.
An Nam Tú vạch ra con đường, lật Tú Tú dậy, cô không phải sợ Tú Tú chạy trốn, chỉ là có đường thì dễ điều khiển nó hơn.
Ánh mặt trời từ trên bầu trời chiếu xuống, tại gian nhà cỏ mỏng manh có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết trên cỏ khô, từng con kiến đi qua đó, một con cua lớn giơ càng lên giương nanh múa vuốt.
An Nam Tú ngồi xổm xuống, nhìn con kiến bò qua bò lại.
Rất nhanh liền đến trưa, An Nam Tú biết rõ Lý Lộ Từ nhiều lần ở trên cửa sổ nhô đầu ra nhìn cô, nhưng bây giờ thì cô chưa có ý định về nhà, cô muốn đi gốc cây ngô đồng ở phía sau cư xá, trên cây ngô đồng có một ổ kiến lớn, đã từng có hai ổ kiến phát động chiến tranh để tranh giành làm tổ trên cây, thương vong rất nhiều, An Nam Tú quyết định đi truy điệu chúng nó một chút.
Đi đến dưới cây ngô đồng, An Nam Tú nhíu nhíu mày, phát hiện chiếm cứ cái cây đã không còn là ổ kiến mà cô ủng hộ, lập tức hạ mệnh lệnh.
- Tú Tú, tiêu diệt chúng nó.
Thế là vương quốc kiến đã gặp phải sự tiến công của cự thú, mặc dù lũ kiến ra sức chống đỡ, nhưng Tú Tú có cái vỏ cứng nên có thể phòng thủ một lúc, một lát sau Tú Tú giơ hai cái càng đập nát ổ kiến.
Sau khi làm xong, An Nam Tú cũng mặc kệ cho lũ kiến không có nhà để về, sau đó liền chuẩn bị trở về ăn cơm.
- Này cô gái nhỏ, con cua của cô chơi rất vui.
An Nam Tú vừa quay đầu, cho nên cô nhìn rõ có một người ngăn lại ở trước người, một nam nhân cao lớn cũng không khác mấy so với Lý Lộ Từ, mặc một thân trang phục jacket, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi khác, thân thể cũng cao to.
An Nam Tú phán đoán sơ lược một chút, hai người này ở trong nhân loại xem như có thể năng tương đối mạnh mẽ.
- Ngươi muốn chơi con cua với tôi sao?
An Nam Tú nhắc tới con cua.
Tú Tú bị treo ở trên không trung, giương nanh múa vuốt hướng phía hai nam nhân trung niên mà thị uy.
- Đúng vậy a, không bằng chúng ta tìm một chỗ chơi con cua, chỗ đó có rất nhiều cua, xem con cua của ai lợi hại hơn.
Nam nhân nhỏ tuổi hơn một chút nhìn về tên kia chớp chớp mắt nói.
- Ở đâu hả?
An Nam Tú hỏi.
- Cô lên xe thì sẽ biết, rất nhanh thôi.
Nam nhân lớn tuổi chỉ vào một chiếc xe Mercedes-Benz R màu đen nói.
- Tôi đói bụng, phải về nhà ăn cơm.
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút, không có bao nhiêu tâm tư lại tiếp tục trở thành cô bé ngây thơ nói chuyện.
- Bọn tôi mua cho cô ăn, sau đó cùng nhau chơi con cua.
Nam nhân vẫn là cười ha hả.
- Các ngươi muốn bắt cóc tôi sao?
An Nam Tú lạnh lùng nói.
- Đáng tiếc, Lý Lộ Từ không có tiền.
- Không phải vì tiền, chỉ muốn hỏi cô một số chuyện.
Vẻ mặt nam nhân cũng lạnh xuống.
- Theo chúng tôi đi một chuyến, thành thành thật thật phối hợp trả lời vấn đề của chúng tôi, rất nhanh sẽ đưa cô trở về.

- Nhưng tại sao tôi phải đi cùng với các người?
An Nam Tú ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua lá ngô đồng thấy được mặt trời, nếu như trở về trễ, Lý Lộ Từ ở cửa sổ nhìn không thấy cô thì sẽ rất lo lắng?
- Nếu như cô không phối hợp, chúng tôi đành phải đánh, nhốt cô ở trong bao.
Một nam nhân khác làm ra bộ dạng hung dữ.
- Tiểu Cường, đừng làm cô ấy sợ hãi, phải biết dỗ dành cô bé!
Nam nhân lớn tuổi rất có kinh nghiệm nói.
- Không nói nhảm nữa, Đại Mạnh, ngươi động thủ nhanh lên, coi chừng có người qua đường.
Tiểu Cường thúc giục.
- Cô gái nhỏ, cô cũng thấy đấy, người anh em của tôi tính tình quá hấp tấp, cô phối hợp thì có kẹo ăn có cua để chơi, nếu như cô không biết phối hợp, tôi liền để cho hắn nhốt cô ở trong bao bố, cô tự mình lựa chọn đi.
Hiện tại Đại Mạnh cảm giác chuyện mình thương lượng có chút tăng trưởng, những lời này là cây gậy và củ cà rốt, vừa ân vừa uy.
- Ha ha, khi nào thì tôi lại lưu lạc tới nỗi bị các ngươi bắt ép phải lựa chọn hả?
Đôi mắt An Nam Tú nửa khép nửa mở.
- Không bằng hai người các ngươi để cho tôi đấm một cái, nếu như các ngươi không có ngã xuống thì tôi liền đi với các ngươi.
Đại Mạnh và Tiểu Cường liếc mắt nhìn nhau, cười lên ha hả.
- Không có vấn đề, cho cô đánh một trăm cái đấm cũng được.
Cô bé như vậy, một đầu ngón tay của hai người cũng có thể nâng cô lên, là người nổi bật trong đám người vệ đội làm việc cho nhân vật cấp thủ phủ, để cho bọn họ tìm tới cô bé này đã là vô cùng đại tài tiểu dụng.
- Một trăm đấm, sẽ chết người đó.
An Nam Tú có chút buồn bực, bản thân mình càng ngày càng có thói quen tự giác lo lắng đến tình huống đặc biệt của thế giới này, không ngờ lại cho hai người này một con đường sống.
- Cô đánh đi.
Đại Mạnh vỗ vỗ bộ ngực, cười tủm tỉm, không biết cấp trên nghĩ như thế nào, cô bé này lại là nhân vật quan trọng trong bối cảnh của Lý Lộ Từ?
- Các ngươi không nghe sao, nếu như các ngươi ngã xuống, thì phải làm như thế nào?
An Nam Tú kỳ quái mà hỏi thăm.
- Chỉ cần chúng tôi ngã xuống, cô nói cái gì cũng được, để cho cô cầm dây thừng kéo chúng tôi đi chơi cũng được.
Tiểu Cường xuy một tiếng, không thèm để ý chút nào nói, làm anh em với nhau, ý nghĩ của hắn cũng giống với Đại Mạnh, rõ ràng đầu óc của cô bé này có chút vấn đề, theo dõi cô mấy ngày, nếu là cô bé bình thường thì sẽ không giống như cô, biểu hiện tự kỷ và kém trí như trẻ em, động một chút lại ngẩn người.
- Thần thuật... Cảm giác đau gấp trăm lần.
An Nam Tú vì để cho uy lực thần thuật hạ thấp xuống, dùng Hán ngữ thấp giọng ngâm xướng.
Toái Càn Khôn