Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 238: Không cần thiết phải tồn tại.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 238: Không cần thiết phải tồn tại.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú thấy An Tri Thủy, mặt quay sang một bên:
- Cô không phải là An Thủy Thủy sao? Đổi thành tên An Tri Thủy từ bao giờ thế?
- Tên tôi luôn là An Tri Thủy, An Thủy Thủy là cái tên mà em gái cô đặt cho tôi.
An Tri Thủy nhìn một An Nam Tú bản lớn, khó trách Lý Lộ Từ đau đầu, nếu là một cô gái như An Nam Tú luôn tùy hứng gây chuyện cũng thôi, An Nam Tú phiên bản lớn như vậy còn có tính khí như thế, Lý Lộ Từ chắc chắn chịu không nổi.
An Tri Thủy thấy bất công cho Lý Lộ Từ, tại sao hắn luôn đụng phải những cô gái không bình thường kỳ quặc như vậy… đương nhiên, cô không ý thức được, thật ra có khi cô cũng bị Lý Lộ Từ phân loại ra thành “không bình thường”, chỉ là cái không bình thường của cô lại là điểm mà Lý Lộ Từ thích nhất.
- Thế sau này cứ gọi cô là An Thủy Thủy là được rồi, không cần gọi lại là An Tri Thủy vì cái tên An Tri Thủy nghe rất giống tên ngu ngốc.
Lý Lộ Từ thật sự khâm phục An Nam Tú, cho dù là công chúa, cũng không thể tự tiện quyết định một việc quan trọng cho người khác như vậy được chứ?
- Cô có thể gọi tôi là An Thủy Thủy, tôi không để ý đâu.
An Tri Thủy không so đo với một người vừa mới gặp, cho dù An Nam Tú nhỏ hay là An Nam Tú lớn, An Tri Thủy cũng cảm thấy không thể uy hiếp được tới những thứ mà trong lòng mình loáng thoáng lo lắng hay sợ hãi, cho nên cô sẽ không để ý, nếu là bạn cùng lứa, An Tri Thủy mới tức giận.

- Tên của cô ấy là An Nam Trường Tú…. Cô ấy gọi cậu là An Thủy Thủy thì cậu gọi cô ấy là An Nam Tú Tú là được rồi.
Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không để An Nam Tú ức hiếp An Tri THủy.
- Thật hay.
An Tri Thủy mỉm cười, ăn ngay nói thật.
- Cô tưởng tôi là con cua sao?
Lý Lộ Từ có thể gọi như vậy, nhưng An tri Thủy thì không thể, An Nam Tú tức giận nhìn An tri Thủy.
An Tri Thủy không hiểu gì.
- Còn nhớ con cua khi chơi đùa ở bãi biển không? An Nam Tú mang một con về nuôi, trở thành vật nuôi của cô ấy, con cua đó tên là Tú Tú.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Xin lỗi.
An Tri Thủy vẫn mỉm cười, rất lễ phép, dứt khoát đối lập với sự tươi đẹp của đối phương.
Người ta cũng nói xin lỗi rồi, An Nam Tú cũng không tức giận, tuy cô cảm thấy mình cho dù gây sự vô cớ, tùy hứng dính vào, Lý Lộ Từ cũng vẫn thích cô nhất, nhưng vẫn không cần, miễn cho về nhà Lý Lộ Từ tính sổ với mình, cho dù có cơ hội cũng không ôm An Nam Tú để kể chuyện cho cô ngủ.
- Đi thôi, cùng đi ăn cơm.
Lý Lộ Từ đứng giữa hai cô gái, lấy lại túi sách trên tay An Tri Thủy.
- Cảm ơn.
An Tri Thủy day day ngón tay.
- Sau này không được như vậy nữa.
Lý Lộ Từ thấy một mình An Tri Thủy cố gắng ôm túi sách đi tới, không ngờ lại đau lòng, cho dù điều này đối với người khác là việc bình thường, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy mình không nên vì vội vàng mà sơ sót với An Tri Thủy như vậy, cô không có nhiều sức lực.
- Không sao, sau này mình sẽ chăm chỉ tập thể dục, sức của mình quá nhỏ rồi.
Không chỉ là nguyên nhân sức yếu, An Tri Thủy cảm thấy khoảng cách của mình và Lý Lộ Từ quá lớn, hắn đăng kí kế toán viên cao cấp một lần đã qua, cấp sáu chắc chắn cũng thi tốt hơn mình, An Tri Thủy cũng cố gắng đuổi kịp hắn mới được, nếu không, không chừng khi khoảng cách của hai người quá lớn, mình không cẩn thận sẽ bị hắn loại bỏ, hắn thậm chí không nhìn thấy cô không đuổi kịp hắn, giống như hôm nay vậy.
Tập thể dục luôn là việc tốt, chỉ cần không biến thành cô gái toàn thịt là được, Lý Lộ Từ nhìn đông nhìn tây một lát, phát hiện bốn phía không có người, mới lén lút cầm tay An Tri Thủy, thấp giọng nói:
- Cố lên.
- Ừ.
An Tri Thủy ưm lên một tiếng, vì hắn rất dịu dàng, cho nên An Tri Thủy cũng dịu dàng như một chú cừu non.
An Nam Tú nhìn đông nhìn tây, hình như đang phẫn nộ, không nhìn thấy gì vừa mắt cả, những lời hai người nói tuy không có vấn đề gì, nhưng nghe sao lại khiến người ta tức giận như vậy.
Đi tới nhà ăn, An Nam Tú gọi một đống đồ.
Lý Lộ Từ không chút do dự coi như An Nam Tú căn bản không biết ăn, cũng không phù hợp với khẩu vị của An Tri Thủy.

- Không sao, mình mời là được rồi.
Cho dù rơi, cũng còn rất nhiều đồ ăn, cần rất nhiều tiền, An Tri Thủy không muốn Lý Lộ Từ tiêu nhiều tiền như vậy.
- Đừng có luôn cho rằng mình không có tiền, muốn giúp mình tiết kiệm nhiều tiền như vậy cũng vô ích, mình biết sức mình, cho dù mình có một tỷ, cũng không phùng mang trợn má giả làm người mập trước An đại tiểu thư.
Lý Lộ Từ từ chối.
- Yên tâm, đại tiểu thư như Thủy thủy, ở cùng không có áp lực gì, có áp lực mình để tự cô bỏ tiền ra bao.
- Có áp lực thì gọi mình, mình là hậu thuẫn kiên cường của cậu.
An Tri Thủy giơ tay như thể tuyên thệ, bạn bè hẳn là nên thành khẩn như Lý Lộ Từ, không có khúc mắc cũng không để ý đến thể diện, hư vinh hay là sự tự tôn của một người đàn ông, An Tri Thủy cảm thấy mình không giúp được Lý Lộ Từ gì, nhưng nếu Lý Lộ Từ cần giúp đỡ về mặt tiền bạc, thì An Tri Thủy lại có rất nhiều.
- Cảm ơn hậu thuẫn.
Lý Lộ Từ cười, để nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
An Tri Thủy ngại ngùng cười.
- Lý Lộ Từ, anh đau bụng à?
An Nam Tú đột nhiên nói.
- Không đau.
Lý Lộ Từ kì lạ An Nam Tú tại sao hỏi câu này, sau đó cảm thấy bụng hơi đau, không chịu nổi phải vào nhà vệ sinh, trừng mắt nhìn An Nam Tú:
- Cô…cô đợi đấy cho tôi.
Nói xong, Lý Lộ Từ vội vàng hỏi nhân viên phục vụ toilet ở đâu.
An Tri Thủy rất kỳ lạ, chuyện gì vậy? Sao cô ta lại dự đoán trước được Lý Lộ Từ sẽ đau bụng chứ…, nhưng cô ấy là chị gái của An Nam Tú, nhất định cũng thần kỳ như vậy, sau đó An Tri Thủy thầm cầu nguyện cô ấy nhất định không đừng hỏi mình đau bụng không, khi ở cùng một người con trai còn bị tiêu chảy, việc này thật là mất mặt.
- An Thủy Thủy, cô rất thích Lý Lộ Từ à?
Lý Lộ Từ bị khai trừ, An Tri Thủy nhíu mày buông ra, cũng không bĩu môi, nhìn An Tri Thủy, khẽ vỗ cằm hỏi.
An Tri Thủy vốn sẽ không nói thích, nhưng nhìn thấy thần sắc và tư thái đầy cảm giác của đối phương, An Tri Thủy đỏ mặt gật đầu:
- Đương nhiên là thích rồi, sao có thể làm bạn với một người không thích chứ?
- Vậy cô thấy Lý Lộ Từ thích cô không?
An Tri Thủy không nói, chỉ cười, luôn ngượng ngùng và kiêu ngạo.
- Cô rất có tự tin à.
An Nam Tú rất tức giận, ghét nhất là cái nụ cười đầy tự tin đó.
- Nếu cô không nói những chuyện chúng ta vừa nói với Lý Lộ Từ, tôi nói cho cô biết…
An Tri Thủy thẳng thắn, con gái khi yêu thực sự đều có nguyện vọng muốn chia sẻ tâm tình của mình, khát vọng khiến người khác biết người mà mình thích, có người thích mình.

- Không thể nào.
Nếu có thể, An Nam Tú sẽ không khai trừ Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ từng nói, anh ấy thích tôi…
An Nam Tú nói xong, cảm thấy hai má như bị thiêu đốt, nhưng lại có sự hài lòng ngọt ngào hạnh phúc, nhưng còn vội vàng giải thích:
- Cũng là thứ tình bạn.
Lý Lộ Từ không ngờ có thể thích An Tri Thủy ngu ngốc như vậy, An Nam Tú tức giận, Lý Lộ Từ rõ ràng không khác gì với những sinh vật giống đực bình thường khác, chỉ biết xuất phát từ bản năng sinh sôi nảy nở, tự giác lựa chọn một cô gái tượng trưng cho năng lực sinh sản tốt và sự thành thục uyển chuyển. An Tri Thủy ngốc nghếch như vậy, một chút não cũng không có, ngoài bộ ngực hơi to một chút ra, căn bản không có chỗ nào có thể so sánh với An Nam Tú, Lý Lộ Từ chắc chắn chỉ thích con thỏ to kia của An Tri Thủy mà thôi.
- Cho dù hắn thích cô, trong lòng hắn cô cũng không quan trọng bằng Lý Bán Trang.
An Nam Tú hừ một tiếng.
- Đây chẳng phải là việc đương nhiên sao?
Tuy có lúc trong lòng thỉnh thoảng hơi ghen, nhưng An Tri Thủy cảm thấy điều này không có gì là không đúng.
- Lý Tử là em gái của Lý Lộ Từ, hai người lớn lên cùng nhau, Lý Lộ Từ chăm sóc Lý Tử bao nhiêu năm, tình cảm đương nhiên sâu đậm, xem Lý Tử là người quân trọng nhất của mình, vốn là điểm mà tôi vô cùng tán thành Lý Lộ Từ, nếu chỉ vì kết bạn, mà lại đặt tình bạn so sánh với tình anh em bao nhiêu năm, người như vậy tôi sao có thể kết bạn chứ?
Nếu Lý Lộ Từ tùy tiện đặt An Tri Thủy trên Lý Bán Trang, An Tri Thủy mới cảm thấy ở cùng người bạn như vậy một chút cảm giác an toàn cũng không có, vì rất có thể sau khi hắn lại quen một người bạn khác, sẽ vứt An Tri Thủy sang một bên.
- Cô là đồ ngốc à, nếu là tôi, ai thích tôi, trong lòng chỉ có thể có duy nhất mình tôi, bố mẹ gì, anh em à, người thân người nhà bạn bè gì đó đều là không nhất thiết phải tồn tại.
An Nam Tú cũng nói một cách đương nhiên, An Tri Thủy quả nhiên là đồ ngốc, việc này có thể dễ dàng tha thứ… tuy An Nam Tú cũng không có cách nào chỉ có thể tha thứ, nhưng sự khác biệt về bản chất với An Tri Thủy, An Nam Tú phải chịu nhục, An Tri Thủy lại coi như điếc với việc làm nhục nghiêm trọng này.
- Tôi thấy, đối với cha mẹ, anh em người thân, người nhà, bạn bè của cô mà nói, cô mới không nhất thiết phải tồn tại.
Đối với lý thuyết này, An Tri Thủy không dễ dàng tha thứ, vô cùng tức giận, cô tin chắc rằng Lý Lộ Từ không thể thích một người con gái như vậy, cô gái không có chút tôn trọng người nhà và bạn bè, Lý Lộ Từ sao có thể yêu thích, đó hẳn là người mà cậu ta vô cùng ghét mới đúng.
- Tôi rơi từ trên cây xuống, vốn không có cha mẹ, anh em, người thân người nhà gì, cho nên, họ căn bản là người không tồn tại, cảm thấy tôi không cần thiết phải tồn tại, đương nhiên không vấn đề gì.
An Nam Tú không hề để ý tới sự công kích của An Tri Thủy.
An Tri Thủy há miệng, không biết nên nói gì… Lý Lộ Từ từng nhắc nhở An tri Thủy, chị gái của An Nam Tú cũng kiên trì cho rằng người là rơi từ trên cây xuống. Nhưng từ một người hai mươi tư tuổi đã trưởng thành nghe thấy cái quan điểm như vậy, hơn nữa còn không phải đùa cợt, luôn cố gắng khẳng định, An Tri Thủy vẫn luôn cảm thấy vô nghĩa, vừa nhìn thấy có người không ngờ có thể nói cha mẹ ngươi thân không cần thiết phải tồn tại cũng biếm mất tăm mất tích.
Mãi mãi không cần phải tức giận với người điên, nếu không chỉ có thể khiến mình biến thành người điên, An Tri Thủy cố gắng ổn định cảm xúc.
Một lát sau, Lý Lộ Từ quay lại, dùng sức trừng mắt nhìn An Nam Tú, không ngờ nhàn rỗi không có việc gì lại làm khổ hắn, về nhà sẽ tính sổ.