Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 255: Tìm việc.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 255: Tìm việc.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Bà Lương thoáng chút lúng túng, thế nhưng bà cảm thấy lời nói của Lý Hắc Ngạn quả thật là có đạo lý.
-Con người nó lòng dạ ngay thẳng, mọi người đứng đế bụng, nó cũng là tốt bụng muốn giúp mấy anh em thôi, bà nhìn mà cũng thấy đau lòng, hai đứa trẻ không lớn mà…-
- Bà Lương, cháu hiểu rồi.
Lý Lộ Từ cười rồi gật đầu. Quay đầu nhìn Lý Hắc Ngạn:
- Một tháng mười nghìn?
- Tôi có thể cam đoan đây là số tiền lương thấp nhất, chỉ biết cao, không biết thấp.
Lý Hắc Ngạn tin tưởng nói, cũng không phải mỗi người đều có thể tùy tiện cho một khoản lương cao, Lý Lộ Từ nên biết quý trọng và tiếp lấy, tuy nhiên Lý Lộ Từ cũng không có biểu hiện vui mừng nào, khiến cho Lý Hắc Ngạn mất hứng, nhưng công việc này là cho Lý Bán Trang, chỉ cần bọn họ chấp nhận là tốt rồi, sau này có cơ hội tiếp cận Lý Bán Trang.
Học kì sau chính là toàn học sinh mới, sinh viên nữ bây giờ tìm một người có tài trong xã hội chẳng phải là một điều bình thường sao, Lý Hắc Ngạn không già không xấu, ngẩng đầu hai mươi năm cũng không khiến cho Lý Ban Trang mất mặt, không có lí do gì nói cô ấy là bạn của kẻ lắm tiền.
- Kìa anh Lý, mỗi năm anh thu vào bao nhiêu?

Nể mặt bà Lương, Lý Lộ Từ vẫn không có biểu hiện khách sáo nào, bây giờ càng lễ phép rồi. Người Trung Quốc đều luôn thích nghe ngóng thu nhập của người khác, đặc biệt là đối với những nhân tài trẻ tuổi mà thành công, tự mình bán đi chút nhân phẩm, nhưng người khác mà hỏi cũng khiến người ta cho cảm thấy vui lòng.
- Hơn một triệu, ở Trung Hải mà thu nhập như vậy cũng không được gọi là cao.
Lý Hắc Ngạn thở dài mà cười, trong lòng cảm thấy vui vui, có một chút khinh bỉ Lý Lộ Từ, quả thật là nghèo quen rồi, tự mình cảnh giác một chút thì có thể nghe ngóng được thu nhập của người khác rồi, quả nhiên là không nhìn thấy thỏ thì không tả được chim ưng.
- Nghe ý của anh Lý giống như những việc trong vòng tròn của giới âm nhạc này đều biết một chút?
Lý Lộ Từ lại hỏi.
- Biết cũng không nhiều, nhưng bình thường cũng luôn đi tham gia một chút nhạc văn phòng, đi ngồi ở rạp kịch, một số những nhà âm nhạc diễn tấu xuất sắc cũng thường xuyên tặng thiệp đến.
Lý Hắc Ngạn cười và lắc đầu.
- Có một mỹ nhân của giới âm nhạc đi cùng thì tôi cũng đi, nhưng thật ra biết bao nhiêu cô gái gảy đàn dương cầm khí chất cũng không tệ, nhưng tôi cảm thấy em Bán Trang so với bọn họ còn mạnh hơn nhiều.
Lý Hắc Ngạn hiểu Lý Lộ Từ đang quan sát xem anh ta có năng lực cho Lý Bán Trang bí quyết gì không, dù sao các nhà nghệ thuật bây giờ đều dựa vào người khác để nhấc lên, không có chút năng lực và chút quan hệ thì dù có tiền cũng không xong. Hoặc nói Lý Lộ Từ chỉ tỏ vẻ hạ mình cũng không liên quan đến thu nhập của Lý Hắc Ngạn, mà là để ý đến tài đức cá nhân của Lý Hắc Ngạn.
Tuổi không lớn, nhưng cũng đã bắt đầu không thành thật, trên mặt Lý Hắc Ngạn tỏ vẻ cười nhạt, trong lòng lại càng tỏ vẻ khinh thường. Nếu Lý Lộ Từ hỏi vấn đề thứ nhất làm câu hỏi thứ hai thì còn tốt, liền trực tiếp hỏi vấn đề thứ nhất, chứng minh điều Lý Lộ Từ quan tâm nhất vẫn là thu nhập, vấn đề thứ hai chỉ là để qua mắt mà thôi, Lý Hắc Ngạn cảm thấy bản thân cho dù là kẻ mù nhạc Lý Lộ Từ cũng chẳng để ý làm gì.
Lý Bán Trang nhìn anh của mình và tên bỏ đi Lý Hắc Ngạn này… nói chuyện phiếm, miệng cười oán trách, làm gì chứ, thật sự là giống cảnh tương thân cho em gái rồi? Cứ cho là Lý Bán Trang đủ tuổi tìm bạn trai, thì nên đi tương thân rồi, Lý Bán Trang đều cảm thấy anh mình chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Huống chi hiện tại anh ấy có thể dùng tất cả các lý do hợp tình hợp lý để ngăn chặn em gái của mình trong lòng có một người khác, anh ấy bây giờ làm gì chứ?
An Nam Tú đã sắp ngủ rồi, Lý Bán Trang lấy hoặc không lấy chồng, cô ấy căn bản không quan tâm, dù sao không phải gả cho Lý Lộ Từ là tốt rồi.
Trông bà Lương dường như nghe cũng không tồi, cũng cười, đứa cháu nội này đương nhiên sẽ không làm cho người khác thất vọng, phỏng chừng Lý Lộ Từ bắt đầu vì An Nam Trường Tú kia mà hỏi thăm. Tuy nhiên đợi một lúc bà Lương cũng vì cháu nội của mình cũng đắn đo, cũng không thể để nhà gái chọn không, mặc dù bây giờ con trai tìm con gái không dễ dàng, giống điều kiện như Lý Hắc Ngạn,điều kiện tư chất của cô gái giống như tư chất của An Nam Trường Tú, mặc dù tính khí không được tốt mấy nhưng cũng không phải là tính cách lỗ mãng, bà cũng để ý đến điểm này rồi.
- Giáo sư Lý Nghênh Trân của Học viện âm nhạc Trung Hải, anh Lý biết không?
Lý Lộ Từ tiếp tục hỏi.
- Giáo sư Lý Nghênh Trân à, chỉ biết nhưng chưa gặp mặt, nhưng có thể liên hệ được.
Danh tiếng Lý Nghênh Trân trong thế giới âm nhạc được coi là lừng lẫy nhất, Lý Hắc Ngạn có thành tựu trên thương giới, dù địa vị trên các lĩnh vực khác còn kém xa, nhưng cũng không khiến cho Lý Hắc Ngạn cảm thấy Lý Nghênh Trân là nhân vật trèo cao khó với, quả thật Lý Hắc Ngạn biết mấy người có quan hệ không tồi với Lý Nghênh Trân.
- Ồ, tôi muốn hỏi một chút, bây giờ tuổi của anh Lý thu nhập lên đến hơn triệu, tôi muốn so sánh chút, anh đừng để ý…
Lý Lộ Từ nhìn Lý Hắc Ngạn.
- Sẽ không, cứ nói.
Lý Hắc Ngạn cười rất phong độ.
- Nếu anh chuẩn bị thăng chức, lại có một công việc khác với số tiền lương một năm là một trăm nghìn, anh có làm hay không?
- Đối với người bình thường một năm lương một trăm nghìn…
Lý Hắc Ngạn nhìn thoáng Lý Lộ Từ.
- Quả thực không ít, nhưng tôi khẳng định là không làm, bằng thực lực và danh tiếng của tôi, nếu đi đổi nghề thì còn có một đống chức vị có thể chọn. Tới cấp độ như tôi bây giời đã không chỉ suy nghĩ vấn đề tiền lương; triển vọng, thực lực công ty, quan niệm kinh doanh, bối cảnh ngành sản xuất đều là những yếu tố rất quan trọng cần suy xét.
Lý Lộ Từ gật đầu, sau đó nói:
- Lý tử thật ra là học trò của giáo sư Lý Nghênh Trân.

- Vậy thật không tồi, nếu cần, tôi có thể hỗ trợ chút ít dùng chút sức lực hỗ trợ giáo sư Lý Nghênh Trân, triển vọng của em Bán Trang càng không tồi.
Lý Hắc Ngạn vì Lý Bán Trang thấy vui và nói, mối quan hệ của thầy trò vẫn phải dùng đến nhân dân tệ để giải quyết.
Lý Lộ Từ không đáp ứng việc này, Lý Nghênh Trân vẫn thường xuyên gọi điện cho Bán Trang, đối với việc dạy bảo học sinh này, Lý Nghênh Trân đang dự định làm cái việc mà sự nghiệp cả đời mình phải làm, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ nào, làm vì một nhà nghệ thuật, theo đuổi tiền tài là một việc không đáng trách, nhưng luôn muốn đưa ra những thành tựu chân chính nhất.
Lý Lộ Từ bỏ điện thoại ra, đưa cho Lý Nghênh Trân gọi điện, mở rồi tránh nhắc đến.
- Giáo sư Lý, muốn hỏi cô chút việc, có phiền không ạ?
- Lý Lộ Từ? Cứ nói, trò Lý sắp cao khảo rồi, cậu phải cho em ấy nghỉ ngơi chút, việc học quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.
Lý Nghênh Trân có chút kì quặc, Lý Lộ Từ không thường xuyên gọi điện cho cô, bình thường sau khi Lý Nghênh Trân và Lý Bán Trang liên lạc với nhau sẽ nói với Lý Lộ Từ chăm sóc Lý Bán Trang thế nào, ngón tay của Lý Bán Trang quá quý rồi, tất cả phải cẩn thận để để phòng ốm, nếu bị viêm đụng đến dây thần kinh sẽ gây ảnh hưởng đến việc chỉ huy đôi tay của não bộ, gây trở ngại cho việc diễn tấu.
- Tôi muốn hỏi một chút, nếu bây giờ Lý tử tham gia diễn xuất chuyên nghiệp, ít nhất có thể kiếm bao nhiêu tiền?
- Hỏi cái này làm gì? Thiếu tiền?
Lý Nghênh Trân không hài lòng hỏi, nếu hiện tại Lý Bán Trang tham gia diễn xuất chuyên nghiệp cô rất phản đối.
- Không phải là thiếu tiền, chỉ là hỏi chút.
Lý Lộ Từ nghe đến đây, có chút vui mừng, Lý Nghênh Trân tận tâm với sự trưởng thành của Lý Bán Trang, nếu không thì nói qua với Lý Nghênh Trân để dự trù diễn xuất chuyên nghiệp, thu nhập của Lý Nghênh Trân cũng không hề nhỏ.
- Diễn xuất chuyên nghiệp không được, thế nhưng tạo cảm giác quen thuộc trong một số câu lạc cao cấp thì cũng được. Câu lạc bộ như Tomson tôi có thể giới thiệu cho, Lưu giám đốc Lưu Đào của câu lạc bộ Tomson cũng là một nhà biết thưởng thức âm nhạc, nhà giám định, nhà bình luận, hay là cho ông ấy nghe trước. Tôi đoán rằng giá một buổi một trăm nghìn chắc không vấn đề gì. Dù sao thì đối với thành viên của câu lạc bộ Tomson mà nói, danh tiếng của người diễn tấu đã không còn quan trọng nữa, danh sư xuất chúng họ cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, lúc đó chất lượng của diễn tấu mới là quan trọng. Khả năng diễn tấu của trò Lý thật khiến người khác rung động, khả năng nghe này Lưu Đào vẫn có.
Lý Nghênh Trân nghe chút rồi khẳng định nói:
- Buổi diễn đầu là một trăm nghìn mà có thấp cũng là việc không còn cách khác, cái giá này rất xứng với việc Lý từ đàn cho họ nghe. Tuy nhiên đây mới chỉ là bước khởi đầu, sẽ có chút uy khuất. Buổi thứ hai câu lạc bộ sẽ đưa các hoạt động vào, kiếm được bao nhiêu tôi cũng không rõ. Ở đó những nơi có thể vung tiền như rác quá nhiều, tiêu chuẩn tiêu xài của họ không phải tiêu chuẩn của tôi.
- Ừ, tôi biết rồi.
Lý Lộ Từ thoáng nhìn Lý Hắc Ngạn, cười nói:
- Cám ơn giáo sư Lý, tôi thật chỉ hỏi mà thôi, cũng như cô nói, bây giờ kĩ thuật của Lý tử đã không thể bắt bẻ được nữa. Nhưng phong cách của mỗi người vẫn đang hình thành trong đó, bị rất nhiều yếu tố ảnh hưởng cũng không thích hợp.
- Vậy thế là tốt, một lòng làm nghệ thuật, lúc tôi học Sở Hoài Vương mười năm không kêu, bỗng nhiên lại nổi tiếng.
Lý Nghênh Trân cũng cảm thấy yên tâm rồi.
Lý Lộ Từ và Lý Nghênh Trân kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó thì nhìn Lý Hắc Ngạn.
- Cô….Cô ấy đúng là Lý Nghênh trân?
Lý Hắc Ngạn có chút khó tin hỏi, nếu không phải Lý Hắc Ngạn đột nhiên nổi lên tâm tư đối với Lý Bán Trang, Lý Hắc Ngạn đúng là hoài nghi đấy là sự sắp xếp của người khác.
- Quả thực là vậy.
Lý Bán Trang chứng minh.
- Cô ấy nói câu lạc bộ cao cấp, là câu lạc bộ nào?
Yết hầu của Lý Hăc Nhan nhảy lên, ít nhất anh ta cũng không có tư cách làm hội viên của câu lạc bộ cao cấp. Lấy thân phận hội viên để bước vào câu lạc bộ cao cấp là giám đốc và quản lý cao cấp làm mục tiêu phấn đấu cả đời của anh ta.
- Chính là câu lạc bộ Tomson ở Trung Hải.

Là một câu lạc bộ đứng đầu trong đỉnh Kim tự tháp tiếng tăm lừng lẫy của Trung Hải.Một đám người có thể trả năm mươi đến ba trăm triệu mua một khu vực dân cư thành lập một câu lạc bộ. Câu lạc bộ Tomson ở Trung Hải là tượng trưng cho thế giới xa hoa mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, nằm ở tầng mây phía trên.
Một buổi một trăm nghìn, cũng xứng với Lý Bán Trang dùng một ngón tay để gảy đàn cho bọn họ nghe, nếu dùng cả mười đầu ngón tay, chẳng phải là một triệu rồi hay sao? Lý Hắc Ngạn rất rõ ràng, cái giá này đối với đỉnh cao của giới nghệ thuật cũng không được gọi là cao, thế nhưng đấy chỉ là giá của một nữ học sinh cấp ba diễn tấu, tiêu chuẩn đánh đàn của Lý Bán Trang lại cao như thế?
Lý Hắc Ngạn đã không quan tâm đến tiêu chuẩn piano cao hay thấp của Lý Bán Trang nữa, anh ta ngồi đó, trong đầu chỉ có cái tên đơn giản « Câu lạc bộ Tomson », ở nơi đó mà động đến người trong danh sách của Rupert Hoogewerf hoặc là phú ông Forbes thì đều là những việc rất bình thường, ở trong lại càng có những người có lực ảnh hưởng cực lớn của các thế lực, nhưng trước mắt công chúng lại là quý tộc ẩn thân.
(Rupert Hoogewerf là người Anh đã đưa ra danh sách những người giàu có nhất Trung Quốc.
Tạp chí Forbes liệt kê xếp hạng những người giàu trên thế giới)
- Thật là có lỗi, chính như Lý tiên sinh mà lĩnh được một triệu một năm liền không đồng ý làm công việc một trăm nghìn đó. Lý tử một buổi có thể đánh được một trăm nghìn, đối với việc dánh đàn trong nhà ăn của công ty một tháng được một trăm nghìn, chúng tôi cũng không hứng thú lắm. Mười nghìn thì quá ít. Lý tiên sinh, anh có thể giới thiệu công việc một tháng một trăm nghìn được không? Sự việc này coi như là nhờ anh rồi, dù sao ngay cả tiền học của Lý tử đều không tránh được.
Sắc mặt của Lý Hắc Ngạn lúc đen lúc hồng, căm tức Lý Lộ Từ, cố nén trong lòng nếu không đã hất cốc trà lên người Lý Lộ Từ rồi, giận dữ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa, từ trước tới nay anh ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
- Kính nhờ anh đấy…
Lý Lộ Từ nói với theo.
- Lý Lộ Từ, cậu… ý cậu là sao?
Sự tức giận của bà nội Lương không nhẹ, mặc dù Lý Hắc Ngạn nói hơi quá mức, nhưng là có ý tốt, anh em nhà Lý này lại hoàn toàn không tán thưởng.
- Bà Lương, người thấy nhục, không hiểu việc tôn trọng người khác, thì cũng không có lý do gì yêu cầu người khác tôn trọng mình. Bà Lương cũng đừng bận tâm về việc hôn sự của anh ta, người như thế này coi như là giúp anh ta lần nữa, anh ta cũng chỉ nghĩ đó là dựa vào thực lực cá nhân của bản thân anh ta màthắng được, sẽ không biết cảm ơn bà.
Lý Bán Tráng bình tĩnh nói với nội Lương, cô căn bản không để ý đến Lý Hắc Ngạn, cô ấy đã sớm cảm thấy anh của mình không vui rồi, không ngờ Lý Hắc Ngạn dám để ý đến em gái bảo bối của hắn. Anh trai sẽ không quan tâm đến thể diện của bà Lương.
Bà Lương giật mình, rồi lại thở dài, không nói thêm gì, rồi rời khỏi.
Lý Bán Trang đóng cửa, trở về ghế sô pha, dựa vào vai anh trai, sẵng giọng nói:
- Anh, anh thật quá đáng.
Cho dù như vậy, nhưng cũng chẳng chút ý trách hắn, việc mà Lý tử thích nhất chính là khi có người dám mơ ước đến cô, anh trai sẽ biểu hiện ra ý chiếm hữu không quan tâm gì hết này, không chút dung tha cho kẻ dám có ý xâm phạm. Lý tử chính là của một mình hắn, ai cũng đừng muốn động đến một chút.
Lý Lộ Từ không nói gì, chỉ ôm cô ấy, Lý tử thật là lớn rồi, không thể ngăn cản được sự hấp dẫn này, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý đến lời châm biếm của Lý Hắc Ngạn, loại người đó vĩnh viễn không hiểu tại sao có người có thể kiếm tiền rất nhanh, nhưng lại cũng chẳng gấp đi kiếm tiền.
Đối với rất nhiều người, tiền luôn là nhu cầu cần thiết, cho nên mới không từ tất cả thủ đoạn để chiếm đoạt, mà đối với một bộ phận người khác mà nói, hạnh phúc an nhàn mới là điều đáng quý trọng, họ cần tiền nhưng không nhất định vì bắt được cơ hội kiếm tiền mà hi sinh những điều xung quanh mình.
Kiểu người như vậy, Lý Hắc Ngạn tự chuốc nhục vào thân mình thôi.
Toái Càn Khôn