Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 309: Có thể sinh em bé được không.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 309: Có thể sinh em bé được không.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Trong xe có mùi khói không phải là chuyện nhỏ, người bán vé vội vàng chạy tới.
- Trong xe cấm đun nấu thức ăn, đến hút thuốc cũng bị cấm.
Người bán vé tuy vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn thở phào một cái, nếu là vấn đề về xe thì phiền phức to rồi, nhưng bây giờ thực sự loại người nào cũng có, đi ra ngoài chơi cũng mang theo nồi lẩu nấu đồ ăn, điên rồi sao?
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Lý Lộ Từ vội vàng xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
- Sẽ không như vậy nữa chứ? Nếu không nồi lẩu của mấy người sẽ để tôi giúp bảo quản.
Người bán vé vẫn còn có chút lo lắng.
Vừa nghe nói như thế, Tú Tú lại giãy giụa sống lại, lộn ngược ra sau định nhảy dựng lên bảo vệ cái nồi lẩu điện của mình, Lý Lộ Từ vội vàng nhét nó vào trong túi, cầm lấy cái nồi lẩu điện nói:
- Sẽ không đâu, chú cứ yên tâm, chúng cháu biết sai rồi.

Nhìn thái độ Lý Lộ Từ không tệ, người bán vé cũng không cố chấp, gật đầu tránh ra.
Lý Lộ Từ ho một tiếng, Lý Bán Trang đi lại gần, nhìn thấy cái nồi lẩu điện, cả kinh nói:
- Mọi người đang làm gì vậy, còn mang theo thứ này, đây không phải là cái ổ của Tú Tú sao?
Lý Bán Trang đã phát hiện, Tú Tú nếu không ở trong bể cá vàng thì ở trong nồi lẩu điện trong góc nhà bếp.
- Ha ha, sợ nó không quen ở trong khách sạn.
Lý Lộ Từ nói.
Lý Bán Trang lắc lắc đầu, anh trai và An Nam Tú thời gian ở cùng nhau quá nhiều rồi, cũng biến thành người không bình thường rồi, nhưng Lý Bán Trang rất vui cũng rất cao hứng, bởi vì người con trai đã lớn tuổi này lại làm rất nhiều việc không người lớn, nhiều việc điên khùng, càn quấy. Anh trai cũng chỉ vì gánh nặng quá lớn, mới bị bức bách phải trưởng thành sớm, từ trước đến giờ chưa từng làm những việc nghịch ngợm như những người con trai bằng tuổi, Lý Bán Trang cũng thích anh trai buông những gánh nặng đó xuống, làm những việc khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Lý Bán Trang lại trở về ngồi ghế phía trước ngắm phong cảnh.
Lý Lộ Từ vội vàng lỏng tay ra, con cua từ một chỗ nào đó trong người hắn tìm cách bò ra.
Tú Tú rút cuộc cũng đợi được cơ hội, không đợi đến lúc Lý Lộ Từ móc nó ra, nó đã dùng cái càng lớn cắt rách túi quần Lý Lộ Từ, chui vào giữa hai chân hắn, kẹp chặt vào cái ấy của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bất chấp An Nam Tú còn đang nhìn, giơ tay móc vào trong quần, cuối cùng cũng bắt được nó ra, vất trên mặt đất.
- An Nam Tú, cô cứ biến nó thành người đi, bây giờ nó điên rồi, chịu không nổi nữa.
Lý Lộ Từ thực sự đang nghĩ không ra tại sao nó lại kẹp cái ấy của hắn, con cua này đúng là chán không chịu nổi.
An Nam Tú kéo cái dây trong tay, cái dây tự động thắt chặt cái càng của Tú Tú, khiến nó không có cách nào bò lung tung dưới ghế nữa.
- Anh muốn làm gì?
An Nam Tú cảnh giác nhìn Lý Lộ Từ.
- Nó cứ kẹp vào cái chỗ trân quý sinh ra Tiểu Lý Lộ Từ của tôi.
Mặc dù Tú Tú không kẹp chặt lắm, nhưng cũng phải cẩn thận chứ? Cơ thể Lý Lộ Từ bây giờ rất khỏe mạnh, nhưng Lý Lộ Từ không xác định được thực lực của Tú Tú, Tú Tú bởi vì kẹp tiểu động vật của Lý Lộ Từ nên từng bị gãy càng, nhưng Tú Tú bây giờ cũng không kém trước kia, An Nam Tú tuy thất vọng về Tú Tú, nhưng vẫn không ngừng cải tạo Tú Tú. Với con mắt của An Nam Tú, nếu cô vừa lòng với Tú Tú rồi, vậy Tú Tú hơi quá đáng sợ rồi.
Một con cua có thể luộc hoặc nướng chính mình, Lý Lộ Từ có thể hi vọng nó cẩn thận không làm hỏng chỗ quan trọng nhất của người đàn ông không? Chỉ mong nó nhẹ tay thương tình, chi bằng cẩn thận một chút không để nó có cơ hội.
An Nam Tú không nói gì, đôi lông mày bắt đầu nhướng lên, sau đó nhíu lại.
- Sao vậy?
Lý Lộ Từ hỏi, nhớ ra An Nam Tú coi hắn là người có cùng suy nghĩ, vội vàng giơ tay thề:
- Tôi thề với cô, người tôi thích nhất mãi mãi là An Nam Tú.
- Đây là chuyện anh nên tự thề với chính mình, bởi vì anh thích tôi là chuyện anh nhất định phải làm đến cùng.
An Nam Tú vân có chút vừa lòng, lại thở dài:
- Tôi chỉ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề phức tạp, anh bây giờ đã cải tạo cơ thể theo hướng tiến hóa chân chính của nhân loại, cũng coi như triệt để thoát ly phạm trù sinh vật đẳng cấp thấp, anh nói anh có năng lực dựa vào thân thể một người phụ nữ để giúp anh nuôi dưỡng một thế hệ mới không?
- Không phải?

Lý Lộ Từ kinh hãi:
- Lẽ nào cứ phải biến tôi thành cây sinh mạng, hoặc là sinh sản phân chia tế bào gì đó sao?
- Cũng không biết, tôi vẫn chưa suy nghĩ chín chắn vấn đề này.
An Nam Tú có chút khó xử:
- Chuyện cải tạo một sinh vật đẳng cấp thấp như dân bản xứ của thế giới này thành người đẳng cấp cao, ở Thiên Vân Thần Cảnh chưa từng xảy ra, dù cho trong Hoàng gia đồ quán và Thần đường bí điển cũng chưa từng thấy ghi chép, cho đến sau khi cải tạo anh còn năng lực đó không tôi cũng chưa từng nghiên cứu, không thể tùy tiện đưa ra kết luận.
Sự kiêu ngạo của An Nam Tú cũng không phải là hư vinh, là một thần thuật sư nghiêm túc, đối với tất cả những câu hỏi chưa có lời giải đáp đều có hứng thú nghiên cứu mãnh liệt, không biết không phải là chuyện gì mất mặt, không biết cũng có nghĩa là tiến bộ, bởi vì chỉ có biến những điều chưa biết thành biết mới có thể học được càng nhiều tri thức, phát hiện chân lý, tất cả những tiến bộ của trí tuệ sinh vật đều như vậy.
- Vậy sinh vật đẳng cấp cao biến thành sinh vật đẳng cấp thấp thì sao? Chẳng phải chính bản thân cô đã trải qua đó sao? Trong thế giới của chúng tôi, điều đó có nghĩa là cô có thể sinh em bé rồi.
Lý Lộ Từ không biết đáp án của vấn đề này, không thể làm rõ, nhân loại sinh sôi nảy nở là một loại bản năng, căn nguyên nằm trong sinh mạng, dù cho hắn có thể trường sinh bất lão, ý nghĩa của việc sinh sôi nảy nở kế thừa không lớn, nhưng suy nghĩ về loại bản năng này vẫn không có cách nào thản nhiên mà quên đi được. Càng huống hồ hắn vẫn muốn sinh em bé, nuôi dưỡng nó, chứng minh sự lạnh lùng vô tình của cha mẹ mình không nên được tha thứ.
- Anh nói cái gì?
Xe buýt đã khởi động, An Nam Tú không cẩn thận nên phải dựa vào lòng Lý Lộ Từ, nghe thấy câu này vội vàng đẩy ngực Lý Lộ Từ ra, cả giận nói:
- Anh nói tôi biến thành sinh vật đẳng cấp thấp sao?
- Dù cho chúng ta dùng thân thể của mình sinh sôi nảy nở, hậu đại là đặc trưng sinh vật đẳng cấp thấp, bây giờ cô đã có loại đặc điểm này, lẽ nào vẫn tính là sinh vật đẳng cấp cao?
Lý Lộ Từ khinh thường nói, khó có được cơ hội có căn cứ chính xác hợp tình hợp lý đả kích An Nam Tú như vậy, cho dù hiện tại đang phải cầu xin cô, Lý Lộ Từ cũng không từ bỏ.
- Tôi đương nhiên không phải sinh vật đẳng cấp thấp. Tôi có loại đặc điểm này không thể nói rõ tôi là động vật đẳng cấp thấp, chỉ có thể nói rõ tôi là sinh vật đẳng cấp cao có năng lực của sinh vật đẳng cấp thấp, những gì anh biết tôi cũng biết, những gì tôi biết chưa chắc anh đã biết, có hiểu không?
An Nam Tú lại càng khinh thường nói:
- Hơn nữa, anh làm sao mà biết được tôi có thể dùng thân thể của mình sinh sôi nảy nở hậu đại? Một chút nghiên cứu học thuật cẩn thận cũng không có, đối với những hiện tượng trước nay chưa từng có, lại dám tùy tiện lấy những tri thức cũ kỹ của mình để giải thích, anh cũng có thể làm thần đồ rồi, nhưng khoảng cách với thần thuật sư cũng xa xôi giống như địa cầu và Thiên Vân Thần Cảnh vậy sao? Không, còn xa hơn, Thiên Vân Thần Cảnh vẫn có thể nghĩ cách đi đến, anh hoàn toàn không có khả năng trở thành thần thuật sư.
Lý Lộ Từ ôm chặt cô bé trong lòng, nỗi buồn bực bị đả kích, cô bé này đúng là mỏ nhọn.
An Nam Tú mới không cần quan tâm. Lý Lộ Từ có vẻ như dùng hết sức, thực ra không làm cho An Nam Tú cảm thấy khó chịu. Hắn vẫn luôn chú ý cẩn thận, An Nam Tú có chút đắc ý, chân đang ngồi trên ghế đạp nhẹ vài cái, làm ra bộ giãy giụa, thỏa mãn hắn.
Lý Lộ Từ cứ như vậy, đùa với thân hình bé nhỏ của An Nam Tú, cuối cùng cũng buông lỏng ra, nhìn thấy chân cô bé đang đạp, đầu ngón chân tròn tròn, giống như viên trân châu được nước rửa qua, lộ ra vẻ sáng bóng trong suốt, nắm trong tay, lại nhớ đến vấn đề trước đó:
- Có cách nào có thể xác nhận được không?
- Biện pháp thì có, nhưng tôi không muốn.
Chân An Nam Tú bị hắn chạm vào rất dễ chịu, hơi ngứa, khiến An Nam Tú nhớ đến trước đây hắn đã rửa chân cho mình, trong lòng thấy ấm áp, vậy là cảm giác từ chân truyền đến khiến cô bé xấu hổ rụt chân lại, đương nhiên vẫn muốn dùng gót chân đập vào tay hắn tỏ vẻ mình không muốn cho hắn đùa.
- Biện pháp gì? Cô cứu tôi đi.
Lý Lộ Từ vốn dĩ cảm thấy ăn trường sinh đan, kéo dài cây sinh mạng ra cũng coi như có lợi mà không có hại, hiện tại xem ra chưa chắc, chuyện không thể sinh con thực sự là một đả kích lớn.
- Sẽ rất ghê tởm.
An Nam Tú cố sức lắc đầu, lắc đến mức qua cả bức rèm,mái tóc trên đầu của cô còn đậm hơn bức màn.
- Biện pháp mà cô nói là?
Lý Lộ Từ ngửa mình ra sau, giống như bị chính biện pháp mình đoán ra dọa cho một trận vậy.

- Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy?
An Nam Tú đỏ mặt, lấy đầu ngón tay chạm vào một điểm nhỏ trên ngực Lý Lộ Từ:
- Biện pháp này tuy nói là có thể, nhưng tôi không thể cùng làm với anh, anh cũng không thể vì tôi không giúp anh liền đi tìm người khác làm chuyện này để xác nhận.
- Tôi là hạng người như vậy sao? Cho dù tôi muốn có một đứa con, cũng không thể tùy tiện tìm một người sinh con. Ai sẽ sinh con với một người hoàn toàn không có tình cảm?
Lý Lộ Từ nắm tay cô bé, xem ra loài động vật vô vị như Tú Tú cũng không hoàn toàn không có cách nào thực hiện phân tích hành vi, chủ nhân của Tú Tú cũng có những động tác tương tự.
- Vậy anh sẽ sinh con với Lý Bán Trang và An Tri Thủy?
Lý Lộ Từ vừa giải thích, An Nam Tú càng tức giận:
- Lẽ nào anh dám phủ nhận không có tình cảm với Lý Bán Trang và An Tri Thủy?
- Hôm đó ở tòa nhà một trăm tầng tôi đã thề với cô, tôi là một người bình thường, người bình thường sẽ không sinh con với em gái mình, bất kể có huyết thống hay không đều vậy.
Lý Lộ Từ hạ giọng, cẩn thận nhìn ra phía trước, Lý Tử không ngờ lúc này lại quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, Lý Lộ Từ liền chột dạ, tuy nhiên xa như vậy cô ấy không nghe thấy mới đúng.
- Được, tôi giúp anh nghĩ cách.
An Nam Tú miễn cưỡng nhận lời.
Lý Lộ Từ phát hiện trong đôi mắt to của An Nam Tú nhìn trộm xung quanh xem ra lại có ánh hào quang rất hưng phấn, Lý Lộ Từ cảm thấy mình bị lừa rồi, cứ coi như mình không cầu xin cô bé, An Nam Tú cũng sẽ nghiên cứu. Cô tuy không muốn làm một Công chúa điện hạ ác tâm, nhưng vẫn là một cô bé kiêu ngạo. Điều cô nhắc đến nhiều nhất cũng là để ý nhất chính là thân phận đại hiền triết thần thuật sư, làm một thần thuật sư như vậy, cô không nghĩ đến cũng coi như thôi, một khi đụng đến suy nghĩ này, lĩnh vực hay đối tượng nghiên cứu chưa có ai nghiên cứu qua xuất hiện, An Nam Tú sao có thể không động lòng?
Vì thế Lý Lộ Từ có chút buồn bực nho nhỏ, khi quyết định đợi An Nam Tú nghiên cứu, có chút không phối hợp.
- Lý Lộ Từ, tôi muốn ngủ rồi.
An Nam Tú mắt mơ màng.
- Ngủ đi, đến nơi tôi lại gọi cô.
An Nam Tú có tật xấu, cứ ngồi trên xe là muốn ngủ, trên xe buýt chỉ cần có chỗ ngồi, cô sẽ ngồi trên người Lý Lộ Từ mà ngủ, không có chỗ ngồi cô cũng có thể bắt Lý Lộ Từ ôm cô, sau đó dựa vào lòng hắn mà ngủ.
- Vậy anh ôm tôi ở tư thế thoải mái một chút.
An Nam Tú buồn ngủ, không nghĩ được nhiều như vậy, nắm lấy tay Lý Lộ Từ từ trên eo đặt xuống thấp một chút, nâng cái mông vênh vểnh của cô đặt trong lòng bàn tay to lớn của hắn, há miệng thật to, giống như con mèo mơ màng ngáp dài một cái, sau đó nhắm mắt rúc vào trong lòng Lý Lộ Từ, ngủ say.
Lý Lộ Từ không giống Lý Bán Trang ra ngoài là chỉ thích nhìn đông nhìn tây, nghe tiếng gió vù vù ngoài cửa, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào như sữa mật ong trên người An Nam Tú, cúi đầu chạm vào làn tóc tơ của cô, hai cái đầu dính vào nhau thân thiết, Lý Lộ Từ cũng nhắm mắt lại.