Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 412: Mất trí nhớ.




Lý Lộ Từ tuy rằng luôn luôn nói chuyện với An Nam Tú, nhưng vẫn chú ý tới tân sinh viên vừa mới rút đi sự ngây ngô của học sinh trung học, đang vội vã bày ra thể hiện con người mới trước mặt bạn học xa lạ này, nữ sinh đang tới hiển nhiên đã làm quen làm công tác học sinh. Lý Lộ Từ đã nghe qua cô giới thiệu với bạn học mới vài lần, là Mộc Song.
An Nam Tú ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Mộc Song:
- Cô sắp xếp tôi?
Mộc Song coi như là cô gái xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp này đương nhiên không thể lấy An Nam Tú làm vật tham chiếu nổi. An Nam Tú có đôi khi làm cho người ta hoảng hốt cảm thấy cô là một con búp bê tinh xảo. Hàng lông mi vểnh lên của cô, sống mũi thanh tú lại cao ngất, cánh môi tinh tế, còn có làn da không nhìn thấy chút tỳ vết nào, đều giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ khéo léo tuyệt vời.
Mặt cô vô cảm ngẩng đầu, đôi con ngươi lạnh lung ướt át mà sáng ngời, nhưng không chút cảm xúc khiến Mộc Song cảm thấy áp lực. Cái đó không giống với uy nghiêm của cán bộ hội sinh viên, Mộc Song không thể nói ra lời là cảm giác gì, chưa từng trải nghiệm qua.
- Cô coi cô ấy không tồn tại.
Lý Lộ Từ cười cười. Cô gái Mộc Song này coi như cũng am hiểu giao tiếp, từ trước đến nay vốn quen thuộc với nụ cười không làm cho người ta phản cảm này. Có điều dường như khá sốt ruột muốn tạo hình tượng gì đó trước mặt những sinh viên xa lạ khác, cho nên hơi nóng vội.
- Bởi vì tôi là người Trung Hải, trước kia đã từng đảm nhiệm Chủ hội học sinh trong trường, giáo viên chủ nhiệm để tôi tạm thay mặt lớp trưởng, cho nên việc này tôi muốn sắp xếp tốt. Lát nữa mọi người phải tự giới thiệu để nhận biết nhau một chút.
Đối mặt với Lý Lộ Từ, Mộc Song thấy thoải mái hơn, vội vàng giải thích, cười cười nói:
- Anh là anh trai của bạn học An Nam Tú sao?
- Ừ… cũng học chuyên ngành như các em, năm ba, Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ giới thiệu.

- Hóa ra là đàn anh sao, hân hạnh, hân hạnh.
Mộc Song nở nụ cười giống như đột nhiên có cảm thân cận hơn.
- Thì ra là đàn em, hân hạnh, hân hạnh.
Lý Lộ Từ cũng cười nói.
Mộc Song cười, lại không biết nói gì kế tiếp, cũng không nói về chuyện tự giới thiệu lát nữa, gật đầu rời đi.
Vừa rồi tôi biểu hiện không tồi chứ?
An Nam Tú nghiêng đầu nhìn Lý Lộ Từ, hơi đắc ý lắc lắc thân thể, giống như học sinh tiểu học đang chờ được khích lệ vậy.
- Vừa rồi cô có biểu hiện sao?
Lý Lộ Từ tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.
- Lý Lộ Từ!
An Nam Tú tức giận, tên vô lại này, lúc thì nói lời ngon ngọt khiến cô xấu hổ, lúc lại cố ý đùa khiến cô tức giận như vậy.
- Ha ha, chỉ đùa chút thôi. Vừa rồi Công chúa Tú quả thực biểu hiện không tồi. Nếu tôi đoán không sai, vừa rồi cái cô gái kia thiếu nữa đã chết hai lần.
Lý Lộ Từ cảm nhận sâu sắc cái bi ai của thổ dân hạ cấp. Tử thần chỉ thoáng đi qua, đơn giản là vì tử thần này còn đang cố gắng học tập nhu thuận và không gây chuyện, giống một học sinh tốt.
- Anh nói là hai lần?
Loại chuyện này đương nhiên phải nói rõ ràng mới có thể chứng minh An Nam Tú quả thật rất khó chịu nhượng bộ.
- Lần đầu tiên là cô ta nói sắp xếp cho cô. Lần thứ hai là cô ta nói tôi là anh trai của cô.
Lý Lộ Từ biết, thực ra An Nam Tú sẽ không động chút lấy mạng người, bởi vì từ trước tới nay thực ra An Nam Tú chưa từng làm người bình thường bị thương, hoặc là cô chỉ khinh thường việc này. Nhưng An Nam Tú như vậy mới là An Nam Tú mà Lý Lộ Từ thích. Nếu mà An Nam Tú động tí đã giết người thì Lý Lộ Từ vốn không có khả năng tận tâm tận ý với cô ấy như vậy, càng không thể ở lại bên cạnh cô quá mười ngày.
- Vừa nghĩ tới việc về sau tôi đều phải khiêu khích, sỉ nhục thế này tâm tình của tôi liền không tốt.
An Nam Tú kiêu ngạo quay đầu, lại rầu rĩ tức giận nói:
- Cho nên anh phải tốt với tôi gấp mười nghìn lần trước kia.
- Tôi nghĩ không có khả năng đối quá tốt với cô.
Lý Lộ Từ cảm thấy đây chính là khởi đầu tốt đẹp. Tuy rằng Lý Lộ Từ thật sự không thể coi Mộc Song kia mới tới nói hai ba câu đã là khiêu khích, sỉ nhục, nhưng An Nam Tú đã không để ý tới, như vậy không chừng sau này cũng đều như vậy, dần dần có thể nói chuyện với người bình thường, sẽ không chỉ cưỡi cua với Lý Thi Thi ra biển khơi bắt cá mập nữa.
Tuy nhiên Lý Lộ Từ lại cảm thấy dường như là hy vọng xa vời. Hắn càng lo lắng đến khả năng có một ngày nào đó An Nam Tú đột nhiên bùng nổ, cho rằng khiêu khích và sỉ nhục lâu nay khiến cô ấy không thể chịu đựng được.

- Tóm lại còn phải cố gắng, không thể kiêu ngạo tự mãn, anh phải biết dù anh đối tốt với An Nam Tú, đều làm theo lẽ thường, như vậy vẫn chưa đủ, đã biết chưa?
An Nam Tú giáo dục Lý Lộ Từ.
- Đây là bổn phận, chức trách của một quan hầu.
- Tôi cũng không tin người hầu khác của cô đều như vậy.
Lý Lộ Từ tràn ngập tự tin tỏ vẻ mình đặc biệt.
- Anh quan tâm người khác làm gì, tôi cứ muốn yêu cầu anh như thế.
An Nam Tú nói như đó là lẽ thường.
- Được… tôi biết rồi…
Lý Lộ Từ nặng nề gật đầu. Hắn đã hiểu ra rồi, mặc kệ hắn có nói bao nhiêu với An Nam Tú, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp gật đầu đồng ý với cô.
- Hai bạn học trong góc phòng... hiện giờ lớp chúng ta bắt đầu rồi.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú đang nói chuyện, từ trên bục giảng truyền tới tiếng người quen thuộc. Lý Lộ Từ ngẩng đầu, mới phát hiện trên bục giảng đang có một người phụ nữ mặc váy công sở màu đen đứng thẳng, mái tóc đen dày kẹp sau gáy, tinh thần tràn trề, đuôi mắt vểnh lên mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, chiếc cằm thanh tú kèm theo nốt ruồi phối hợp thành một vẻ đẹp thanh nhã, đứng nơi đó làm cho người khác bất giác không thể dời được ánh mắt.
Nhóm nữ sinh dưới bục giảng đều cảm thấy mắt mình như bị kim châm vào một chút. Rời khỏi trung học lên đại học, ai không muốn nếm thử những việc trước kia ở trung học không dám cũng không thể làm, tận tình bày ra sức hấp dẫn vô địch của con gái thanh xuân... Nhưng nhìn cô gái này khiến các cô ấy không còn chút tự tin nào, đại khái là cho dù mình có vắt hết óc ra để biểu hiện mình thế nào đi nữa, ấn tượng lưu lại cho mọi người đứng trước mặt người con gái trên bục giảng kia đều ảm đạm vô quang?
Về phần các nam sinh thì rõ ràng là đã ngừng cả hít thở, còn há hốc miệng ngơ ngác nhìn, có người thất kinh mặt đỏ bừng, có người nghiêng đầu lặng lẽ nhìn lén.
Dáng người tuyệt quá, nếu không phải sợ mất mặt mà nói, thật sự muốn nuốt nước bọt.
Lý Lộ Từ cũng há miệng, vì cô gái đó là Kiều Niệm Nô, nhưng chủ nhiệm lớp không phải Khâu Hợp Âm sao? Lý Lộ Từ biết.
- Nhận được thông báo của trường, Khâu giáo sư vừa được điều chỉnh công tác, tôi tới nhận trách nhiệm làm chủ nhiệm lớp kế toán 1201. Tên tôi là Kiều Niệm Nô, Kiều trong Đại Kiều Tiểu Kiều, Niệm Nô trong tên điệu Niệm Nô Kiều.
Kiều Niệm Nô lập tức giải đáp nghi vấn của Lý Lộ Từ.
- Tên điệu?
Lý Lộ Từ đột nhiên nhớ tới một chuyện, Niệm Nô Kiều là tên điệu, Tô Mạc Già chẳng phải tên điệu sao? Phật Nghê Thường cũng là tên điệu. Kiều Niệm Nô còn chưa tính, vì sao hai cái tên của Thiên Vân thần cảnh lại đều là tên điệu? Đây là trùng hợp sao? Vậy cũng quá khéo đi. Lý Lộ Từ lắc đầu, vẫn cảm thấy chuyện này khẳng định có gì đó liên quan, nhưng lại không nghĩ ra.
Lý Lộ Từ vừa nghĩ xong, Kiều Niệm Nô còn đang nói, dù sao cũng phải ứng phó với lãnh đạo, Kiều Niệm Nô vừa mới làm chủ nhiệm cũng phải nói rõ:
- Có thể còn có bạn học không biết, năm nay cuối cùng cũng có sinh viên đạt thủ khoa cuộc thi đại học vào đại học Quốc gia nhập học, cô ấy chính là An Nam Tú ngồi ở góc phòng kia...
Kiều Niệm Nô chỉ chỉ Lý Lộ Từ đang nhìn túi áo và An Nam Tú đang chơi đấu địa chủ, nói tiếp:

- Bạn học An Nam Tú mới tròn mười lăm tuổi một ngày trước khai giảng, tuổi không lớn, cho nên trường học đã thực hiện một loạt biện pháp giáo dục và bảo hộ đặc biệt. Mọi người sau này học tập có thể sẽ rất ít có cơ hội giao lưu với bạn An Nam Tú. Tình huống của bạn An Nam Tú tất cả mọi người đều biết rồi, hiện giờ các bạn khác bắt đầu tự giới thiệu đi, nhận thức nhau một chút.
Lý Lộ Từ có chút căm tức, thế này chẳng phải làm cho người khác sinh ra cảm giác xa cách với An Nam Tú sao? Kiều Niệm Nô nói rõ ràng là nâng An Nam Tú lên, lời của cô ta, giọng điệu của cô ta đều cho thấy rõ An Nam Tú là một loại đặc biệt, cô ấy ở đây với mọi người trong lớp không có quan hệ lớn, các người tận lực đừng quấy rầy cô ấy... Có thể thi vào chuyên ngành của đại học Quốc gia có người nào không tâm cao khí ngạo? Sẽ không còn ai đã nghe vậy còn bất chấp mọi giá cũng phải đi lên giao lưu bạn bè với An Nam Tú nữa.
Tuy nhiên nghĩ lại, xét về phía Kiều Niệm Nô mà nói, làm như vậy cũng là vô phương. Bên phía Kiều Niệm Nô chưa bao giờ chủ động can thiệp vào chuyện của Lý Lộ Từ và An Nam Tú. An Nam Tú đến đại học thế này rõ ràng là một cái tai họa ngầm không nhỏ, không thể ngăn cản, chỉ có thể ứng đối như vậy. Kiều Niệm Nô làm chủ nhiệm lớp An Nam Tú càng tiện xử lý rất nhiều tình huống. Nói vậy đến lúc An Nam Tú không tiếp thu kỷ luật trường học, hoặc là muốn làm thì làm, mới không cần trấn an một chủ nhiệm bị chọc tức nữa.
Không ngoài dự đoán của Lý Lộ Từ, nam nữ bạn học quay đầu nhìn An Nam Tú lập tức quay đi, không hề nhìn xung quanh.
Tự giới thiệu lại tiếp tục, Kiều Niệm Nô đứng ở cửa nhìn, Lý Lộ Từ không nhịn được đi ra khỏi phòng, quay lưng lại với những ánh mắt trong phòng, nói với Kiều Niệm Nô:
- Đây là ý gì?
- Vị bạn học này, cậu không phải sinh viên lớp 1201? Cậu ở đây làm gì?
Kiều Niệm Nô gỡ kính xuống lau lau, rồi lại gác lên mũi, rất chuyên nghiệp, khí chất tri thức càng khiến cô thêm cao ngạo mà lạnh lùng diễm lệ.
- Tôi kháng nghị, cô đối đãi khác với An Nam Tú, cố ý cách ly.
Lý Lộ Từ không thèm để ý đến việc Kiều Niệm Nô làm như không biết hắn. Cô gái kia lòng dạ hẹp hòi, thật đúng là còn nhỏ hơn lỗ kim.
- Tôi không biết cậu đang nói gì. Bạn An Nam Tú là sinh viên thủ khoa năm nay, thiên tư thông minh, trường học rất coi trọng, đối đãi khác đương nhiên là nên thế.
Kiều Niệm Nô nhìn Lý Lộ Từ, nhíu nhíu mày.
- Tôi nhỡ rõ cậu thật không phải lớp này, ồ, tôi nhớ ra rồi, cậu gọi là Lý Lộ Từ, đã từng lên lớp “Thực vật học” của tôi, thành tích không tệ. Tôi cho cậu một điểm tối đa, cả khoa chỉ có cậu và An Tri Thủy được điểm tối đa.
- Kiều đại tiểu thư, có thể đừng náo nữa hay không? Chúng ta từ từ nói chuyện.
Thực ra Lý Lộ Từ biết An Nam Tú quả thực cần đối xử khác biệt, nhưng hắn phải làm cho rõ, Kiều Niệm Nô cuối cùng là đang tỏ thái độ gì. Hắn còn muốn để An Nam Tú được học và giao lưu với người thường, Kiều Niệm Nô làm vậy chính là chặt đứt hy vọng của Lý Lộ Từ.
- Bạn Lý Lộ Từ, thái độ của cậu rất có vấn đề, Kiều đại tiểu thư? Mời cậu gọi tôi là Kiều giáo sư, bằng không tôi nói với chủ nhiệm khoa cho cậu một lỗi nặng, đùa giỡn giáo sư nghiêm trọng thế nào cậu biết không?
Kiều Niệm Nô hai tay ôm trước ngực, chỉ có điều hai cái chén trước ngực cô cũng đủ lớn, đủ đầy đặn, khiến cô không thể khoanh tay ôm ngực như người thường được, càng giống như hai tay đang nâng ngực lên, giảm bớt gánh nặng bộ ngực vậy.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, tỉ mỉ nhìn Kiều Niệm Nộ, giả bộ rất giống, khiến Lý Lộ Từ hoài nghi có phải cô chọn mất trí nhớ hay không.