Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 53



Buổi tối, Diệp Thắng Kiền hỏi Giản Ái. “Quê cháu ở đâu? Chúng ta phải đến chào hỏi ba mẹ cháu.”

Giản Ái đang lấy thuốc cho Diệp Tu có chút luống cuống chân tay, thật sự phải lấy chồng như vậy sao?

Bà Thư Mai đi theo sau Diệp Thắng Kiền giọng nói có chút không cam không nguyện: “Cô ta cũng chưa từng nói với Tu Tu sao?”

Hình như vậy. Mà Diệp Tu cũng chưa từng hỏi cô quê ở đâu, trong nhà có bao nhiêu anh chị em, ba mẹ làm nghề gì?

“Nhà, của Giản Ái, ở, thành phố nhỏ, Thượng Trang.” Diệp Tu nằm ở trêи giường có chút khó khăn trả lời mẹ.

“Thành phố Thượng Trang nhỏ?” Thư Mai cười lạnh một chút. “Là thành phố lớn sao? Sao tới giờ cũng chưa từng nghe tới cái tên này vậy.”

Nghe được bà bóng gió nói thành phố nơi Giản Ái ở chỉ là một địa phương nhỏ, Diệp Thắng Kiền trả lời: “Bà nó! Còn nhiều nơi bà chưa nghe tên lắm.”

Nghe đến đó, Diệp Tu đã không còn sức nói chuyện hơi hơi chuyển động con mắt, dường như đang nhìn ba mình.

Diệp Thắng Kiền nói: “Con cứ yên tâm dưỡng bệnh. Cho dù mẹ con không đồng ý, ngày mai ba cũng sẽ đến nhà Giản Ái cầu hôn thay con.”

Diệp Tu nghe xong mới nhẹ nhàng mà khép mí mắt lại. Bà Thư Mai thấy tình cảnh như vậy chỉ hừ một tiếng trong cổ họng.

Ngày hôm sau, ở thành phố nhỏ Thượng Trang, cả nhà bà ngoại Giản Ái đều ra nghênh đón khách quý. Để mọi việc được long trọng, Giản mẹ ngoài đốt hai cuộn pháo, còn đặc biệt bảo con trai Giản Anh Tuấn đóng cửa hàng sớm một chút để cùng ra ngoài cửa đón khách quý.

“Mạo muội đến thế này, thật là ngại quá.” Diệp Thắng Kiền xuống xe cười tủm tỉm bắt tay Giản mẹ nói.

“Ôi chao! Ôi chao! Không ngại, không ngại!” Giản mẹ nghe Diệp Thắng Kiền ăn nói khách sáo tỉa tót lại có chút mù mờ quay đầu nói với Giản Ái: “Ông thông gia có phải làm nghề giáo không mà sao lại khách sáo như đi thăm hỏi gia đình học sinh vậy.”

Giản Ái vội vàng đẩy mẹ một cái nói. “Mẹ nói cái gì vậy chứ!” Sau khi nói xong lại ngẩng khuôn mặt tươi cười lên tự mình đón vợ chồng Diệp Thắng Kiền vào cửa lớn.

Trái ngược với vẻ khách sáo của chồng, bà Thư Mai ra vẻ đoan trang thận trọng. “Nhà này chắc cũng phải nhiều năm rồi, tôi ngửi thấy chút mùi mốc meo!” Sau khi nói xong bà đứng ở trước cửa phòng khách phất phất dưới mũi hai cái.

“Mốc!? Ngại quá, để bà thông gia phải chê cười rồi.” Giản mẹ sau khi nói xong lại lặng lẽ nói với con gái. “Tổ tông mười tám đời nhà bà thông gia từng phục vụ trong hoàng cung à, sao lại bày cái vẻ mặt y xì như Dung ma ma thế kia?”

“Ha ha! Ngại gì chứ, bà thông gia đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ rồi.” Diệp Thắng Kiền cũng đẩy bà Thư Mai một cái sau đó thấp giọng nói ở bên tai bà. “Con trai bà còn nằm trêи giường bệnh đấy, có phải bà muốn nó tức chết, từ cha từ mẹ mới bằng lòng thôi đi không?”



Bà Thư Mai nghe vậy mới lạnh lùng nói với vệ sĩ ở bên cạnh: “Còn ngây ra đó làm gì, mau mang đồ ở trong xe ra đây!”

Giản mẹ vội vàng ngăn vệ sĩ lại nói. “Đến ăn cơm là được rồi, còn lấy cái gì nữa vậy. Khách sáo quá.” Sau khi nói xong bà lại nói với Giản Ái: “Mày có muốn sang thành Đông đến nhà ăn của Lí Đại Cường không, chúng ta cũng có thể không cần lấy đồ đạc cứ đi thẳng đến nhà ông ta ăn cơm, sau đó nhân tiện tống khứ cái bà già giả vờ giả vịt này đi luôn?”

May mà lúc này Diệp Thắng Kiền đã tự mình quay lại trong xe, cũng tự tay lấy đồ mang vào. “Của ít lòng nhiều!”

Nhìn cái đĩa uyên ương hí thủy ánh vàng rực rỡ bên trong hộp quà mà Giản mẹ có chút ngây dại. Khối vàng lớn quá trời, thật muốn cắn một cái quá!

“Là mạ vàng thôi.” Giản Ái thấp giọng nói một câu bên tai bà. Lời này vừa thốt ra, Giản mẹ lập tức lấy lại được tinh thần: “Để ông thông gia phải tốn kém thế này thật ngại quá.” Sau đó bà trực tiếp đem đồ đặt lên bàn, lại cùng Giản Ái vào bếp dọn đồ ăn. Bà Thư Mai vốn nghĩ Giản mẹ chỉ là một phụ nữ bình thường, thấy gói bạc, đồ vàng thế này thì thế nào hai mắt cũng phải phát sáng. Không ngờ bà lại lạnh nhạt như thế.

“Bình thường thôi mà!” Diệp Thắng Kiền cười bà. “Bà thông gia có thể sinh ra một cô con gái như Giản Ái thì làm sao có thể bị mấy thứ vàng bạc này mê hoặc được.”

Còn trong phòng bếp bên kia, Giản mẹ chép miệng nói. “Bên thông gia nhìn bối cảnh rất hoành tráng, vừa đi xe hơi, vừa mang theo vệ sĩ, ai ngờ quà đem ra tặng lại chỉ là món đồ chơi mạ vàng.”

Giản Ái đang rửa rau nói: “Là ý của ba Diệp Tu đấy ạ, bác ấy nói nếu thực sự tặng đồ bằng vàng, chẳng phải là lấy tiền đè người sao.”

“Cũng đúng!” Giản mẹ thẳng lưng nói: “May mà đưa đồ mạ vàng, bằng không mẹ mày cũng không có dũng khí nói chuyện ở trước mặt bà già kia. Đã sớm bị tiền mua vàng, tặng bạc đó đè cho chết rồi.”

Sau khi nói xong, bà đem miếng thịt vịt to đùng cho vào trong nồi mà cường hãn xoèn xoẹt đảo, chiên cho đến ngoài khét trong sống. Nhưng mà đến lúc đang tính bưng đồ ăn ra khỏi cửa bếp, bà lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Con rể tương lai của mẹ đâu, sao không thấy nó cùng ba mẹ tới cầu hôn?”

Đang lấy bát đũa Giản Ái cũng không ngẩng đầu lên trả lời bà. “Anh có việc nhưng lại nôn nóng muốn kết hôn với con, cho nên mới để ba mẹ anh ấy đến trước.”

“Nếu nó nôn nóng thì phải tới đây mới đúng chứ!”

Giản Ái cầm bát đũa đẩy mẹ mình nói: “Được rồi, được rồi mà! Từ từ rồi anh ấy cũng đích thân tới mà. Mẹ, nếu còn không đem đồ ăn sang, mọi người sẽ đói ngất mất.”

Trong phòng khách, bà Thư Mai nhìn quanh nhà Giản Ái sau đó lại nhìn Giản Anh Tuấn đang cùng trò chuyện một chút. Đừng nhìn Giản Anh Tuấn chưa từng rời khỏi thành phố nhỏ Thượng Trang mà khinh thường, nhờ mở cửa hàng, đón đưa không ít khách nên cậu chàng đã luyện thành công phu mồm mép, rôm rả trò chuyện cùng Diệp Thắng Kiền.

Nhân lúc Giản Anh Tuấn châm trà, bà Thư Mai kéo tay áo Diệp Thắng Kiền nói: “Ông này, gia đình cái cô Giản Ái này cứ kẻ ngốc người khôn thế này tôi nhìn là lại thấy phiền.”

Diệp Thắng Kiền hai ngày nay đã thu lại được uy phong của kẻ làm chồng giận dữ trừng bà nói. “Nếu chuyện kết hôn của con trai là phiền thì tôi sẽ cho bà hết phiền lại phiền.”

Bà Thư Mai nghe xong liền không lên tiếng nữa, thứ nhất Thu Quý Mị dẫn theo con trai nhỏ của Diệp Thắng Kiền vẫn còn đang ở Trung Quốc, thứ hai Diệp Tu quả thật cũng là con trai độc nhất của bà, tuy rằng người nhà bà không ít, nhưng con trai vẫn là con trai, địa vị không thể nào thay thế được.

Cho nên hai nhà cùng ngồi ăn cơm cũng coi như hòa hợp. Nhưng lúc Diệp Thắng Kiền đưa số tiền lễ qua, Giản mẹ nhìn một chuỗi 19 con số 0 trêи chi phiếu liền nghiêng người qua có chút không rõ hỏi con gái. “Số tiền biếu này là bao nhiêu vậy con?”



“19 vạn!”

Giản Ái mới nói xong, lập tức bị mẹ gõ một phát đau điếng vào đầu. “Mày thực sự nghĩ mẹ mày mắt mờ rồi đấy à, 19 vạn với 190 vạn cũng không phân biệt được.” Xem ra cái thứ bị gọi là mạ vàng trêи bàn kia cũng là đồ chế tác vàng ròng hàng thật giá thật rồi, nghĩ đến đây trong lòng Giản mẹ có chút rụt rè, không khỏi mở miệng hỏi bà Thư Mai: “Bà thông gia, vì sao hôm nay Diệp Tu không đến vậy?”

Không phải đã hỏi rồi sao? Giản Ái oán trách liếc mẹ. “Anh ấy sẽ đến sau mà.”

“Không đến lượt mày mở miệng, mẹ muốn bà thông gia nói cho mẹ biết.” Giản mẹ hiếm khi nghiêm mặt với Giản Ái.

Cơ hội tớ rồi, bà Thư Mai chỉnh lại tư thế nhẹ nhàng nói: “Đáng nhẽ, tôi thấy hai đứa nó tâm đầu ý hợp nên cũng không muốn nói, nhưng mà bà thông gia tương lai đã hỏi thì tôi tất nhiên cũng phải đáp thật, dù sao chúng ta đều là người làm mẹ.”

“Không có việc gì! Con trai tôi chỉ là đang bị thương một chút.” Diệp Thắng Kiền thấy tình thế không ổn, vội vàng xen mồm nói.

Vẻ mặt Giản mẹ vừa mới buông lỏng, lại nhìn thấy bà Thư Mai muốn nói lại thôi thì lại không khỏi nhíu chặt hàng lông mày vừa mới giãn ra. “Thật sự chỉ bị thương một chút?”

“Đúng vậy!” Thư Mai u sầu nói. “Hiện tại ở trong bệnh viện hơn một tháng rồi mà vẫn không khỏi!”

Phải nằm viện hơn một tháng mà còn nói là bị thương một chút? Giản mẹ vội vàng đem tiền biếu trả lại cho Diệp Thắng Kiền. “Tôi thấy Diệp Tu mới cần nhận số tiền biếu này.”

“Mẹ! Diệp Tu thật sự chỉ là bị thương nhẹ thôi.” Giản Ái lạnh nhạt, bình tĩnh giải bày.

“Vậy vì sao nó lại bị thương?” Giản mẹ thấy con gái ương ngạnh mà đáp trả liền đổi phương thức.

“Tai nạn giao thông!” Giản Ái không kịp đề phòng đã nhất thời buột miệng.

“Tai nạn giao thông phải nằm viện hơn một tháng mà là bị thương nhẹ sao?” Giản mẹ lớn tiếng nói với Giản Ái. “Con tưởng mẹ là bà già hồ đồ hay là nghĩ mẹ mắt mờ rồi, nhà họ Giản chúng ta gia thế vốn không đáng kể gì, con cũng không phải mỹ nữ xinh đẹp gì cho cam, vậy vì sao nhà người ta phải bỏ ra hơn một trăm vạn tệ làm sính lễ, bên trong không là có điều mờ ám thì là cái gì?”

“Không có gì mờ ám đâu ạ!” Lúc này một giọng nam vọng vào.

“Im miệng!” Giản mẹ quát. “Mẹ đang nói chuyện với chị mày, mày chen vào làm gì?”

“Con không có xen mồm vào à!” Giản Anh Tuấn ngồi ở bàn bên cạnh vô cùng vô tội.

“Bác gái, chào bác, cháu là Diệp Tu, thực ngại quá, giờ cháu mới đến chào bác được.” Diệp Tu lúc này đang đứng ở cửa, nói xong một hơi trêи trán anh cũng rịn ra một lớp mồ hôi