Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 57



Lại nói, dưới sự điều đình của Diệp Thắng Kiền, nhà họ Diệp trải qua mấy ngày thái bình. Đến chủ nhật, bà Thư Mai buồn quá hóa rồ, bảo người gọi mấy vị quý phu nhân thứ Hai đến nhà chơi.

Đêm đến, Diệp Tu nói với Giản Ái: “Ngày mai đừng ngủ nướng nữa, dậy sớm đi với anh, đỡ phải nhìn thấy một đám mấy bà xui xẻo kia.” Nói tới đây, anh lại thở dài. “Đúng là chuyển đi vẫn tốt hơn, nếu không em lại bị ức hϊế͙p͙, mà anh lại không thể lúc nào cũng ở nhà coi chừng.”

Giản Ái nghe xong trong lòng cũng có tính toán: “Biết rồi mà, thực ra mẹ cũng vì sợ anh đi nên mới không gay gắt với em đó thôi.”

Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngày hôm sau sáng sớm cô đã rời khỏi giường, nhưng đi ra khỏi cửa lại phát hiện ra quên cầm theo tài liệu tổng biên tập Đinh muốn cô sửa, vì thế liền vội vàng chạy về nhà. Vừa về tới, cô lập tức phát hiện trước cửa đậu không ít xe hơi sang trọng, trong lòng cũng biết khách của mẹ chồng cô mời đã tới. Cho nên sau khi cô vào phòng khách, một bà thường gọi là bà Hứa gia đình giàu lên nhờ kinh doanh thuyền bè cười tươi như hoa hỏi bà Thư Mai. “Đây là cô con dâu nhà chị mới cưới về đấy à! Tuy nói là nhà nghèo, nhưng môi trường sống cũng sạch sẽ.”

Nhà nghèo? Hai vị quý phu nhân ở bên cạnh nghe thế ánh mắt liền lộ rõ vẻ miệt thị: “Đúng là xuất thân nhà nghèo, cả chào cũng không nói được một tiếng.”

Giản Ái nhịn cơn tức mà xin lỗi. “Cháu xin lỗi! Thật ngại quá, cháu phải đi làm đây ạ.”

“Ai ôi!” Một vị phu nhân mắt to ngồi ở bên kia sô pha đi tới gần bình hoa làm bằng ngọc thét to một tiếng. “Ấy chị Diệp! Nhà chị thiếu tiền hay sao mà con dâu chị còn muốn đi làm!”

Giản Ái nhận ra bà ta, bà ta là bà hai của Hoắc Tân Nguyên, chủ sở hữu chuỗi siêu thị trong thành phố. Nghe đồn là bà này sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, giờ nhìn thấy cũng chỉ là một con sâu gạo không biết sinh con. Vì thế cô không để ý đến bà ta, đi thẳng lên lầu vào phòng mình lấy tài liệu.

Nhưng vừa cầm tài liệu xuống, không biết là do ba vị quý phu nhân kia đã nói gì đó hay là do bà Thư Mai thấy chị Kim phục vụ bốn người họ không xong nên mới nói với cô. “Cô khỏi cần đi làm, dù sao lát nữa bốn người bọn tôi cũng muốn chơi mạt chược, pha trà thêm nước một mình chị Kim sẽ lo không xuể, cô ở lại giúp đi.”

Giản Ái biện bạch nói. “Mẹ! Mình muốn xin phép cũng phải báo trước một ngày mà.”

“Không báo trước một ngày thì đã sao, cho dù sếp cô có đuổi cô thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng vẫn nuôi cô vô cùng tốt.” Bà Thư Mai vừa nghe Giản Ái không đồng ý, cơn tức lập tức liền trào lên.

Giản Ái nghe vậy, lại chuyển tròng mắt, trái ngược với bà Thư Mai không phát hiện được điều gì bất thường, chị Kim đã từng thưởng thức qua bản lĩnh của cô thì lại rét run.

“Con xin lỗi! Mẹ, con sẽ lập tức đi xin phép.” Giản Ái ngoan ngoãn gọi điện thoại cho tổng biên tập Đinh, không biết cô làm cách nào mà tổng biên tập Đinh chẳng những đồng ý lại còn chịu cho cô thêm tiền thưởng.

Lúc này trong phòng khách, ba vị quý phu nhân đang trò chuyện đôi ba câu với bà Thư Mai. Bà Hoắc nói: “Dạy con từ thuở còn thơ, dạy dâu từ thuở bơ vơ mới về! Đâu như bây giờ, nếu mà là trước kia, chỉ cần con dâu cãi lại mẹ chồng, cho dù là có lý thì mẹ chồng vẫn có thể quyết định đuổi đi được.”

“Đúng đấy!” Bà Hà đang cầm mạt chược xếp bài nói: “Huống chi con dâu chị nhìn tay thô chân thô, làm sao mà sánh được với gia đình chồng nhà cao cửa rộng, giàu sang như nhà họ Diệp chị được.”

Giản Ái đi ở trêи cầu thang nghe thấy hết nhưng không nói một lời. Trái lại bà Thư Mai nghe mấy bà kia nói thấy rất có lý, vì thế lại lôi cái vẻ oai phong phải kìm nén mấy ngày nay ra thể hiện, lúc thì bảo Giản Ái đi bưng trà, nhưng trà bưng tới lại chê nóng quá, mang trà ấm đến thì bà lại nói nguội.

Ba vị quý phu nhân bên cạnh thấy thế cũng cố ý xúi giục, lập tức nói, Giản Ái mang trà nóng là muốn bà Thư Mai im miệng, nếu mang trà ấm thì sẽ nói là cô muốn bà Thư Mai uống vào bị đau bụng.

Bà Thư Mai nghe thế lại càng bực bội, càng xoay Giản Ái nhiều hơn, chị Kim thì ngược lại tránh ở đằng sau, lúc ấy chị Kim cứ nghĩ Giản Ái sẽ cãi lại, nhưng không ngờ Giản Ái lại không hề hé răng một tiếng, hơn nữa còn phục vụ các bà rất ân cần, không chỉ bưng trà mà còn mang đến cả điểm tâm. Khi rỗi sẽ đứng bên cạnh gọt hoa quả tươi ngon cho các bà ăn.

Bà Hứa, bà Hoắc, bà Hà thấy Giản Ái chẳng những nhẫn nhục chịu đựng mà còn luôn tươi cười, dường như không có chút ý kiến với lời nói của các bà, nào có lợi hại như bà Thư Mai đã nói. Vì thế ba người cũng không còn mấy hứng thứ mà bắt đầu xa cách với cô.Cho nên ba người rảnh rỗi nhàm chán lại bắt đầu nói với bà Thư Mai về chuyện nhà người khác.

Bởi vì các bà quen biết với nhiều nhà giàu có nên những chuyện nói ra đều là chuyện hiếm người biết được. Bà Hứa nhìn có vẻ ôn hòa hiền hậu nhất thời che miệng nói: “Cái bà La ấy lúc nào sĩ diện chứ thực ra khách sạn chồng bà ta kinh doanh thua lỗ lâu nay rồi, toàn nhờ nhà mẹ bà ta trợ cấp mới trụ được. Thế mà chồng bà ta lại còn chưa thấy đủ, đã không có tiền còn phong lưu khắp chốn, lần trước còn ném ra sáu mươi vạn làm phí bao nuôi một ả minh tinh trong một tháng.”



Bà Hoắc đang hồ bài liền lật hết bài cười to nói. “Cái villa suối nước nóng mà nhà vợ trước đã chết của lão chồng em mở cũng thua lỗ mãi, em phải cản lại ấy, dựa vào cái gì em hiện tại là bà lớn lại phải để kẻ khác đào tiền của em.”

“Cô ác quá đấy!” Bà Hà lấy tiền thua từ cái ngăn kéo nhỏ dưới bàn mạt chược nói. “Người ta còn có hai đứa con bên mình, cẩn thận chúng nó chửi cô hà khắc! Ngày sau chia gia sản sẽ không cho thằng con của cô đồng nào đấy.”

“Em chả sợ!” Bà Hoắc vừa xếp bài vừa cười to nói: “Thực chẳng dám dấu mấy chị, ngoài con em là đường đường chính chính sinh ra, thẳng lớn của chồng em là do ông ta nuôi ở bên ngoài, còn thằng thứ hai lại là do bà vợ trước đã qua đời kia ra ngoài vụng trộm với người ta mà sinh ra.”

Bà Hứa vừa nghe liền vội vàng khen: “Hèn gì chồng cô ra ngoài chỉ dẫn theo một mình con của cô. Hóa ra là hai đứa kia là lai lịch bất minh.”

Bà Thư Mai nghe các bà nói chuyện rôm rả, không biết là có chỗ nào không ổn, mãi đến khi tiếng chuông di động của Giản Ái vang lên, trong lòng bà mới vội vàng căng thẳng, vừa tính ngăn mấy bà kia nhưng Giản Ái đã nói vào di động. “Tin tức chính xác, khách sạn của La Chí Lương mở đang ở trong tình trạng thua lỗ, ông trước tiên phái người ngồi ở trước nhà họ La, sau đó cũng phái người theo dõi La Chí Lương, nghe nói ông ta đang bao một nữ minh tinh, còn cho sáu mươi vạn.”

Bà Hứa ngồi trêи bàn mạt chược nghe thấy mà tái mặt. Nhưng điều còn khiến người ta đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau: “Tin tức này vô cùng chính xác! Là bà Hứa chính miệng nói ra, tôi còn dùng máy ghi âm thu lại cơ mà!”

Nhìn đến cổ áo Giản Ái quả thật có kẹp cái gì đó giống như một cây bút, bà Hứa thét lên một tiếng chói tai đến tiền cũng không cầm, lao thẳng ra khỏi nhà họ Diệp, chạy vào xe nhà bà ta.

Giản Ái khóe mắt cũng không liếc, tiếp tục nói: “Tin nóng trang bìa cho kỳ sau tôi cũng đã nghĩ xong rồi, mẹ kế bất nghĩa, vì tranh gia sản bất ngờ công bố con riêng của chồng không phải là do chồng sinh ra.”

Bà Hoắc vừa nghe liền té nhào, đi ra ngoài, ven đường không biết đã huých đổ bao nhiêu đồ trong phòng khách.

Chỉ còn lại bà Hà là vẫn còn bình tĩnh: “Ôi! Chị Thư Mai, hóa ra con dâu chị là paparazzi! Sau này chắc bọn tôi chả dám tới cửa nhà chị nữa đâu.”

Bà Thư Mai bẽ mặt đến tái xanh mặt mày, giơ tay lên tính tát Giản Ái. Giản Ái nghiêng đầu sang né sau đó cười lạnh nói: “Có phải con cố ý muốn nghe đâu, là mẹ kiên quyết muốn con ở lại nghe cơ mà. Liên quan gì tới con.”

Thư Mai ngẫm cũng thấy đúng nên chỉ thấy hận đến mức nghiến răng. Giản Ái sau khi tránh được cái tát lại đi đến trước mặt bà Hà: “Bà Hà đúng không!”

“Tôi về đây, không thể nào ở cùng với người làm cái nghề hạ đẳng như cô được.” Bà Hà thu lại tiền, chậm rãi đứng lên.

“Bà mười sáu tuổi xuống nông thôn, mười tám tuổi thì thất thân với thôn dân thôn Kê Lĩnh, hai mươi ba tuổi cũng là nhờ thân thể mới hối lộ để được về thành phố có phải không?” Giản Ái cười lạnh nói: “Người làm nghề hạ đẳng như tôi chuyên môn hỏi thăm những chuyện về nghề hạ đẳng, tuy bà sau khi trở về thành phố cũng có bản lĩnh tự mở công ty, nhưng hai tuần trước.”

“Hai tuần trước thế nào?” Bà Hà vẹo chân, ngã lên ghế suýt chút là va đầu vào bàn mạt chược: “Cô không được nói bậy.”

“Ai nói bậy, rõ ràng có người thấy bà cùng với trai bao đi vào…”

Rầm một tiếng! Bà Hà bất chấp đầu bị đập phải, vội vàng cầm túi chạy ra khỏi của nhà họ Diệp.

Buổi tối, bà Thư Mai nhịn hồi lâu vẫn là không nhịn được, ở trêи bàn cơm trực tiếp thuật lại mọi chuyện. Bà còn chưa kể được một nửa, Diệp Thắng Kiền đã lập tức ném đôi đũa cầm trong tay. “Con dâu có không tốt thế nào thì cũng là con dâu nhà họ Diệp chúng ta đã chọn. Nhà họ Diệp chúng ta đã đề xướng thế nào, là đoàn kết, mẹ chồng chỉ biết bới móc khuyết điểm của con dâu kiểu như bà, người sáng suốt vừa nhìn là đã biết nhà họ Diệp sắp không có ngày an lành.”

Diệp Tu vừa nghe vừa gắp sườn bỏ vào trong chén Giản Ái. Bà Thư Mai ở bên kia vẫn tiếp tục nói: “Nhưng mà nó lại làm paparazzi, sau này có bạn bè nào của tôi dám đến cửa nhà chứ?”



Diệp Tu buông đũa nói: “Mấy người bạn của mẹ cả ngày chỉ biết tọc mạch chuyện thị phi nhà người khác, có khác paparazzi chỗ nào đâu?”

Diệp Thắng Kiền quay đầu nói với Giản Ái: “Tiểu Ái, mẹ con khi nào thì rảnh? Giúp ba mời bà ấy đến đây. Bảo bà ấy chơi với mẹ con, nhân tiện cũng bảo bà ấy xem xem, một bà chủ ngày thường ở nhà phải làm những gì?”

“Tôi không cần!” Bà Thư Mai đẩy bát. “Thà tôi về Phi Điểu đi làm còn hơn.”

“Tốt!” Diệp Thắng Kiền thấy con trai ghét người nhà mẹ vợ mình, vì thế cố ý nói: “Chỉ cần bà vừa đến công ty, người nhà bà chắc chắn cũng muốn xin vào làm cùng.”

“Chỉ cần có người nhà họ Thư ở đó, con sẽ bỏ mặc công ty thời trang và trang sức Phi Điểu, cho dù bọn họ tham ô bao nhiêu hay là phá hoại tâm huyết của mẹ thế nào, con cũng không quan tâm.” Diệp Tu đẩy bát ra lập tức nói tiếp.

“Tức chết tôi mà. Mấy người muốn ép tôi mà.” Bà Thư Mai rống lên.

Mặc cho bà có ầm ĩ như thế nào, Giản Ái vẫn an an phận phận ăn cơm của cô.

“Vậy mẹ ngày nào cũng chèn ép Giản Ái vậy! Người ta cũng có công việc đứng đắn, mẹ lại mặc kệ, còn muốn cô ấy ở lại châm trà rót nước hầu hạ mẹ như con ở. Con chỉ không thuận ý mẹ một chút là mẹ đã tức giận, huống chi ngày nào mẹ cũng khiến Giản Ái không thuận ý mẹ.” Diệp Tu rót trà đặt ở trước mặt bà Thư Mai. “Giản Ái là vợ con, nhưng cô ấy cũng là cá nhân độc lập, mẹ cũng không muốn con cản trở mẹ, chẳng lẽ Giản Ái lại chịu để mẹ cản trở sao? Chuyện mình không muốn thì đừng làm cho người khác, chuyện đến mẹ cũng không muốn thì vì sao lại muốn áp đặt lên Giản Ái. Hơn nữa cô ấy trước tiên là Giản Ái, sau đó là vợ của con, sau đó nữa mới là con dâu mẹ. Ba năm đó giao Phi Điểu lại cho mẹ quản lý cũng là vì như vậy.”

Thấy con trai đang nói vợ, Diệp Thắng Kiền cũng lúc lắc đầu nói với Giản Ái: “Tiểu Ái à! Nếu nói đến chuyện hôm nay thì đầu tiên là mẹ chồng con không đúng, nhưng con cũng có phần thiếu suy nghĩ, cho dù con khiến mấy người đó sợ tới mức chạy trối chết, chúng ta nghe cũng thấy hả giận, nhưng mà bọn họ dù sao cũng là bạn của mẹ chồng con, cho dù có bất hòa thế nào, con nhiều lắm cũng phải chào hỏi một tiếng rồi đi, đỡ để mẹ chồng con phải mất mặt. Đây cũng là vì suy nghĩ cho trưởng bối, cũng là giữ thể diện cho Diệp Tu.”

Thấy ba con bọn họ thay nhau vừa đấm vừa xoa, Giản Ái cực kỳ bội phục cho nên nghe thấy liền liên tục gật đầu. Bà Thư Mai thấy trong chuyện hôm nay bản thân trước tiên có hơn phân nửa không đúng, tuy rằng bị con trai nói đến ấm ức, nhưng nhìn thấy chồng đã ở giáo huấn con dâu, trong lòng bà rốt cuộc có phần nguôi giận. Nhưng ngay cả như thế, miệng bà vẫn là cứng rắn nói: “Bạn bè tôi đều có quyền có thế, lỡ sau này bọn họ gây khó khăn cho hai người thì sao?”

Diệp Tu nghe xong liền mỉm cười nói: “Mẹ, chuột sợ mèo, mèo sợ hổ, hổ sợ voi, voi lại sợ chuột. Các bà ấy sợ nhất là người làm nghề như Giản Ái.”

Diệp Thắng Kiền cũng nói: “Con trai, con nói vậy không sợ Tiểu Ái giận con nói con bé là chuột hả?”

Vừa nói xong, Giản Ái đã nhẹ nhàng véo lỗ tai một cái sau đó xoay người đi thu dọn bát đũa. Đợi cô cùng chị Kim đã vào trong bếp, Diệp Tu lập tức nghiêm mặt hỏi bà Thư Mai: “Mẹ! Đưa tư liệu về mấy người bạn của mẹ cho con.”

“Vì sao phải đưa cho con?” Bà Thư Mai nghi ngờ nói.

“Dám mắng vợ con, đúng là không muốn sống nữa mà.” Diệp Tu nghiến răng nghiến lợi nói. “Không trừng trị mấy bà ấy, người khác lại tưởng vợ Diệp Tu con dễ bắt nạt!”

Bà Thư Mai nghe mà hoảng sợ. Diệp Thắng Kiền nhân cơ hội nói ở bên tai bà: “Đây mới là bộ mặt thực của con mình, không ngờ đúng không!”

Đúng vậy.

“Có con dâu ở đây, bà mới may mắn nhìn thấy đấy!” Diệp Thắng Kiền đắc ý dào dạt nói. “Bà còn ngu ngốc chèn ép con dâu. Bà không biết con dâu quan trọng với thằng con mình thế nào đâu.”

Bà Thư Mai không phục. “Giản Ái đối với con mình tốt lắm sao? Con mình thì làm được gì các bà ấy.”

“Tốt hay không tốt, bà cứ tiếp tục sống chung với tụi nó là biết ngay thôi.” Diệp Thắng Kiền thần bí cười.