Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 66



Giảm giá 5% là bao nhiêu tiền? Bà Thư Mai ngẫm nghĩ một chút sau đó lập tức nhảy dựng lên: “Tu Tu, cái gì, con nói chị họ con bị bắt cóc.”

Diệp Tu vừa cầm remote chuyển kênh vừa nói: “Đúng ạ!”

“Chí Hoa của tôi!” Bà Thư Mai lập tức bủn rủn ngã xuống ghế: “Con bảo cô làm thế nào mà nói với ba mẹ con đây chứ.”

Nghe tin, Diệp Thắng Kiền từ trêи tầng hai đi xuống nói: “Đã bảo bà rồi, để nó về nhà ở đi mà bà cứ không nghe, giờ mà xảy ra chuyện gì, ông anh với chị dâu bà thế nào cũng sẽ chửi trêи đầu chúng ta cho mà xem.”

Bà Thư Mai ở trong nhà ăn nghe thế liền tức giận nói: “Tôi chỉ là bảo nó ở đây cùng với tôi, chứ có bảo người ta bắt cóc nó đâu.”

Lúc này Diệp Tu nhìn lên trêи trần nhà chớp chớp mắt: “Sao lại thế này nhỉ?” Rõ ràng có người thông báo với anh là sẽ có người bắt cóc anh, sao lại thành chị họ thế nhỉ!

Giản Ái ngồi ở bên cạnh anh tưởng mắt anh khó chịu mới quan tâm nói: “Có cần em thổi giúp anh không?”

Diệp Tu giữ chặt bàn tay bắt đầu mũm mĩm của Giản Ái: “Mắt anh không sao đâu, là mắt người khác có vấn đề thôi.”

Ở bên phía nhà ăn, bà Thư Mai vô cùng lo lắng đi ra quát Diệp Tu: “Bây giờ con còn có rảnh rỗi mà liếc mắt đưa tình với vợ con nữa à, chị họ con bị người ta bắt cóc rồi đấy.”

Cháu gái đáng thương của bà! Không biết bây giờ đang phải chịu đau đớn thế nào.

A! Bà Thư Mai đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng khiến bà không khỏi rùng mình. “Tu này, con nói bọn bắt cóc tống tiền đó có để mắt đến gương mặt xinh đẹp của chị họ con mà đem nó đi ấy không?”

Diệp Tu ôm vai Giản Ái suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chị họ không mở miệng thì có khả năng, nhưng chị ấy ngoài lúc ngủ thì hình như chẳng bao giờ ngậm miệng.”

Nói xong, anh kéo tay Giản Ái đi ra ngoài: “Mẹ! Tối nay con với Giản Ái về Nhạc Nhã Hiên ngủ, nhân tiện cho người tìm hiểu xem gần đây chị họ có kết thù kết oán với ai không.”

Lấy cớ. Nó rõ ràng là đang bất mãn với việc lúc nãy mình mắng nó liếc mắt đưa tình với Giản Ái đây mà.

Bà Thư Mai lập tức khiếu nại với chồng: “Thằng này càng ngày càng hay viện cớ.”

Không thể không nói, con trai bà nhìn thì có vẻ là một người ôn hòa, vẻ mặt của anh cũng vô cùng ôn hòa, cho nên làm sai chuyện gì, anh chỉ ghi lại trong lòng, hơn nữa, còn nhớ rõ rất rõ, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng. Ông nói có làm cho người ta hận đến nghiến răng không cơ chứ!

“Ai bảo bà không có việc gì lại đi chọc nó.” Diệp Thắng Kiền đứng ở cửa phòng khách vẫy tay với con. “Con trai, nếu nghe được bọn bắt cóc không bạc đãi chị họ con thì cứ để cho con bé ở đó thêm vài ngày cho nó nhớ, đúng rồi con cũng đừng như lần trước xem như nó bỏ bê công việc mà trừ tiền lương của nó còn mấy đồng lẻ.”



Sống trêи đời phải thẳng thắn vô tư, người người đều phải lo làm việc nghĩa!

“Lúc này rồi mà ông cũng như con trai ông chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để làm hại người bên đằng ngoại nhà tôi!” Bà Thư Mai nghe ông nói thế liền vội vàng nhéo lỗ tai Diệp Thắng Kiền.

Diệp Thắng Kiền hét lớn: “Buông tay ra, còn không buông tay thì tôi cũng đến Nhạc Nhã Hiên ở.”

Bà Thư Mai không làm sao hơn đành phải tức tối ngồi xuống sô pha: “Giờ thì tôi biết hai người không hề lương tâm, không hề lo lắng cho Chí Hoa.”

Ai nói không lo lắng cho Thư Chí Hoa. “Chẳng phải tôi đã dặn con rồi đó sao? Bảo nó đừng trừ lương của Chí Hoa.”

“Tôi đang nói đến sự an toàn của con bé kia kìa.” Bà Thư Mai gần như rống lên: “Tôi bực bội lắm rồi đây này.”

Diệp Thắng Kiền thật quan tâm nói với vợ. “Chờ Chí Hoa về rồi để tự nó đi tìm việc làm, về sau bà đỡ phải bực bội.”

Ông vừa nói, bà Thư Mai liền lập tức òa khóc nức nở. “Chí Hoa của tôi, Chí Hoa đáng thương của tôi, không biết bây giờ con thế nào mà lại có người vô lương tâm không hề lo lắng gì.”

Lo lắng? Cần ông phải lo lắng sao? Bởi vì Thư Chí Hoa ở trong ổ chó của Sơn Kê, vừa không có ai xâm hại đến thân thế lại chẳng phải chịu khổ sở gì. Ngoại trừ phải trả giá bằng lao động một chút.

Sơn Kê lúc này đang vô cùng đắc ý, từ lúc gã quyết định phải bắt cóc Thư Chí Hoa, gã đã cố ý đem toàn bộ đống tất và giày thối của đám thuộc hạ quẳng ra cho Thư Chí Hoa ngồi trong toilet hôi nồng nặc vừa chùi toilet vừa giặt tất và giày. Giặt rồi quét, quét rồi lại giặt khiến Thư Chí Hoa mệt đến chửi ầm lên: “Muốn bao nhiêu tiền anh cứ nói. Vì sao lại bảo tôi phải làm việc.”

Vừa dứt lời, một cái qυầи ɭót vừa được Sơn Kê thay ra lập tức nện vào đầu chị ta. Úi! Hôi quá đi, không biết đã mặc bao nhiêu ngày rồi. Thư Chí Hoa vừa chửi vừa giặt.

Ở bên ngoài, Sơn Kê vừa gác chân lên bàn trà, vừa khoan kɧօáϊ hưởng thụ cô bồ nhí đang đấm lưng cho. Bồ nhí của gã tên Minh Châu, chỉ mới qua lại với gã trước đó vài ngày, rồi bỏ đi vì gã hết tiền. Sau đó lại thấy gã cầm một bộ kim cương hồng đi đổi lấy một trăm mấy chục vạn tệ, tâm tư cô ả lại lung lay, vì thế hôm nay ả mới giả bộ bị choáng mà ngã vào lòng Sơn Kê.

Sơn Kê mắc dù cũng chẳng phải là quân tử nhưng cũng xem như là có nghĩa khí, tuy là bồ cũ, nhưng tốt xấu gì gã cũng đã dùng một thời gian dài, lúc không nổi chứng thì cũng coi như là có công phu, cho nên gã tiễn cô ả về tận giường mình cho cô ả tĩnh dưỡng một lúc, đương nhiên gã không ló ra một đồng.

Minh Châu cũng giả bộ không biết chuyện gã phát tài, ngược lại còn bỏ rất nhiều tiền gọi quán rượu dọn tiệc lớn tới cho gã ăn uống thả cửa. Sơn Kê đang vô cùng cảm kϊƈɦ nên tất nhiên nhất thời không đành lòng để cô ả đi.

Cơm nước xong, Minh Châu không về ngay, mà vừa đấm lưng cho gã, vừa nũng nịu hỏi: “Sơn Kê, cái cô ả bị nhốt bên trong kia ở đâu ra vậy? Miệng mồm chả sạch sẽ chút nào!”

“Cô ta là một con chó cái bị điên.” Sơn Kê dụi mạnh đầu vào bộ ngực cô ả, thoải mái mà vui sướиɠ biết bao: “Trước đó vài ngày nó cắn anh mấy miếng, cho nên anh bắt nó về, sau đó tìm người nhà nó đòi chút tiền thuốc men.” Nói trắng ra là không phải bắt cóc, chỉ là tự tiện giam người thôi.

Minh Châu nhìn lên trời khinh thường một cái rồi lại cười quyến rũ nói: “Vậy vì sao còn phải bắt cô ta làm việc!”Con tin không phải là phải trói lại bắt hầu hạ sao?



Sơn Kê đời nào chịu nhắc đến chuyện bản thân trước đó đã bị khi dễ, chỉ hàm hồ nói: “Chỉ là nhân tiện.”

Thật sự chỉ là thuận tiện?? Minh Châu đi ra đằng trước, sau đó ngồi lên đùi gã. “Anh Sơn lợi hại quá, còn biết áp dụng câu vật gì cũng có tác dụng của nó nữa.” Vừa nói cô ả vừa khiêu khích tuột áo qua vai, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho lướt một vòng trêи mặt gã. Sơn Kê làm sao có thể chịu đựng được, lập tức ôm cô ả nhào lên giường lăn lộn một trận.

Tất nhiên là hai người đó đã thỏa thuê nhưng ra giường dưới người thì lại bẩn không chịu nổi. Sơn Kê vừa mặc quần áo, vừa giục Minh Châu mặc đồ rồi đi mau. Minh Châu trong lòng thì chửi gã qua cầu rút ván, còn trêи mặt thì vẫn cười quyến rũ nịnh hót gã.

Lúc Sơn Kê ra khỏi cửa còn thuận tay lôi đám đồ trêи giường, rồi ném ra giường vào toilet cho Thư Chí Hoa giặt.

Thư Chí Hoa đáng thương trêи có cha mẹ yêu thương, dưới có cô cưng chiều, hai ngày này phải giặt nào là đồ bẩn, tất thối, giày thối đến không chịu nổi, khó khăn lắm mới được tạm nghỉ một lúc, nào ngờ một cái ra giường lại là từ trêи trời giáng xuống, mà tay thì đã chẳng còn chút cảm giác, vì thế Thư Chí Hoa phát rồ đập cửa toilet: “Đồ khốn, cô tôi sẽ đưa năm trăm vạn, không không, một ngàn vạn cho anh, mau thả tôi ra.”

Lúc này Minh Châu mặc dù đã ra đến ngoài cửa, nhưng dù sao nhà Sơn Kê cũng chỉ là căn nhà nhỏ, cho nên mọi lời Thư Chí Hoa nói không thể nào thoát khỏi tai cô ả. Sơn Kê hơi chột dạ, bọn đàn em vì thế càng nôn nóng kéo cô ta đi.

Nhìn hắn sốt ruột như thế, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao, Minh Châu âm thầm tính toán. Nhưng sau khi tống Minh Châu đi, tự trong lòng Sơn Kê cũng biết không ổn, cho nên lập tức gọi điện bảo đám đàn em tìm một nơi khác nhốt Thư Chí Hoa.

Buổi tối, Sơn Kê vừa chuyển phòng còn chưa kịp giãn gân giãn cốt đã nghe thấy bên ngoài có người ấn chuông cửa. Từ mắt mèo trêи cửa nhìn ra ngoài, Sơn Kê có thể nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Minh Châu. Trong lòng gã thấy không ổn nên không dám mở cửa.

Minh Châu cũng không đơn độc đến một mình, phía sau cô ả còn có ba gã to con, cùng nhau đấm cửa: “Sơn Kê, cậu cũng đoản hậu quá đấy. Muốn phát tài cũng phải mọi người cùng nhau phát chứ.”

Sơn Kê nghe liền tái mặt, gã lôi di động ra run lập cập gọi Mã Tử qua.

“Đại ca! Em ở đây này.” Ai ngờ đàn em Mã Tử của gã cũng đã sớm bị người ta khống chế. Giờ phút này đang bị trói tay, giống như gia súc bị người ta dắt tới đứng ngoài cửa, vẻ mặt cầu xin nhìn Sơn Kê cầu cứu!

Sơn Kê bất đắc dĩ đành phải mở cửa. Nhưng cửa vừa mở, họng súng tối om đã chĩa vào trán gã. Còn Minh Châu thì dẫn đầu đi vào toilet, lôi Thư Chí Hoa ra ném tới trước mặt một gã cao to tên Vương Tư nói: “Đại ca chính là con này, buổi chiều nó nói, nó có thể kêu cô nó đem một ngàn vạn ra chuộc nó.”

Vừa dứt lời, cái gã tên Vương Tư kia liền vung một bạt tai qua: “Tao ghét nhất đàn bà giành nói chuyện ở trước mặt tao.”

Minh Châu chẳng những không quật ngược lại mà còn không thèm lau máu trêи khóe miệng cười duyên ôm cổ hắn nói: “Em thích một đại ca khí phách như vậy, đâu có giống như tên Sơn Kê kia, chỉ như trái trứng mềm.”

Sơn Kê nghe thế liền vô cùng xấu hổ. Còn Vương Tư lại vô cùng vừa lòng với thái độ của cô ả, vì thế sờ soạng ngực ả ta nói: “Yên tâm, lấy tiền rồi, tao sẽ cho mày đi Hàn Quốc sửa ngực.” Nói xong, hắn cười ha ha nói với Sơn Kê: “Còn không mau cho số điện thoại, địa chỉ. Tao muốn bảo nhà nó cầm năm trăm ngàn đến chuộc nó.”

Lúc này một tên đi theo Vương Tư đến nói: “Lỡ nhà nó không có nhiều tiền như vậy thì sao!”

Vương Tư lại vung một bạt tai qua: “Bọn người nhà nó không biết tìm người mượn à.”