Đúng 3 ngày sau, Lâm Nhĩ Tích cùng Lục Đồng, An Doanh Hạ, A Trạch và A Trác đến Thanh Bang. Bọn họ đều là sát thủ, riêng Lục Đồng hơi lẽ loi một chút, cô là một độc thủ.
Cửa lớn Thanh Bang mở sẵn, cả đám người không ngần ngại tiến thẳng vào trong thật ung dung.
Thanh Tử Minh từ sau bước ra, khuôn mặt hứng thú vỗ tay thán phục: "Lâm tiểu thư đúng là chịu chơi, chỉ mang theo có bốn người. Là cô đang nâng cao giá trị của mình hay hạ thấp Thanh Bang chúng tôi?"
Lâm Nhĩ Tích cười khinh, ngón cái và ngón trỏ đong tầm 1cm: "Thanh bang chủ nói đều không phải, mà là vì Thanh Bang của anh chỉ cao đến từng này"
"Cô..."
Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng: "Đừng nói nhiều! Thả Vũ Phương Nghi ra!"
Đối phương cười nham hiểm: "Trước khi lo cho người khác phải xem bản thân mình có toàn mạng hay không!"
Hắn vừa dứt câu, tứ phía xuất hiện những tên thuộc hạ bao vây thành một vòng, đều chĩa súng vào năm người.
Lâm Nhĩ Tích cười gian, nhanh như chớp móc cây súng bạc lên đạn và nhắm vào một tên gần đó.
"Đoàng" - tiếng súng nổ ra, tên đó lập tức ngã quỵ xuống đất. Tất cả những tên còn lại nâng cao cảnh giác, nắm chặt súng hơn.
Thanh Tử Minh trừng mắt, người phụ nữ này nhanh đến mức anh ta trở tay không kịp.
Lâm Nhĩ Tích cười khinh: "Đừng tưởng bà tới đây mà không chuẩn bị gì. Thanh Tử Minh, chúc may mắn"
"Tất cả, hành động!"
Lâm Nhĩ Tích vừa dứt lời, Lục Đồng liền móc trong túi ra một chùm lựu đạn khói ném thẳng xuống đất. Ngay sau đó, cả năm người thao tác nhanh như chớp đeo vào mặt nạ phòng độc.
Lựu đạn nổ, khói mù che mất tầm nhìn của tất cả mọi người. Vài tên đang đứng tập kích còn bị ho sặc sụa, nước mắt giàn ra.
Chỉ có những người đeo mặt nạ phòng độc mới không bị ảnh hưởng. Những tiếng súng bắt đầu nổ ra.
Mấy mươi tên của Thanh Bang không ai nhìn thấy được, chỉ bắn đại cho có, may ra sẽ trúng đối thủ.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" - rất nhiều tiếng súng nổ ra vang dội cả trời đất.
Chưa đầy mười phút sau, khói mù tiêu tan. Khung cảnh bây giờ thật hoang tàn, khác xa với lúc nãy. Xác chết nằm rải rác, máu nhuộm đỏ cả một khoảng sân.
Thanh Tử Minh cau mày, nhìn thấy người của mình đều đã bị giết sạch. Trước mặt chỉ còn 1...2...4... Khoan! Hình như hơi sai.
"Còn một tên nữa đâu?"
Lâm Nhĩ Tích nghiêng đầu: "Đoán xem?"
Thanh Tử Minh nắm chặt nắm đấm: "Người đâu! Mau đến chỗ của Vũ Phương Nghi!". Ngay lập tức, có hai tên thuộc hạ hớt hải rời đi.
Bốn người còn lại cười gian nhìn theo hai tên đó. Bọn này đúng là một lũ ngu xuẩn, nên mới phải dưới trướng bọn Hoắc Bang mãi không ngóc đầu lên được.
An Doanh Hạ làm sao biết Vũ Phương Nghi bị nhốt ở đâu chứ? Là nhờ bọn chúng, chúng tự đưa anh ấy đến tận nơi, dâng tận miệng.
Đôi mắt Thanh Tử Minh long sòng sọc nhìn bốn người, người hắn hận nhất chính là Lâm Nhĩ Tích.
Hắn hét lớn: "Đội số 2! Mau ra đây!"
Sau câu lệnh đó, tứ phía lại xuất hiện thêm một đám người áo đen bao vây chĩa súng vào bọn họ. A Trác tinh mắt nhìn thấy có một tên xăm trên tay hình con đại bàn đen.
Anh cau mày nói nhỏ với Lâm Nhĩ Tích: "Bọn này của Hoắc Bang, không dễ dàng như đám tạp chủng kia"
Lục Đồng hơi e dè: "Còn nữa tiểu thư, lựu đạn khói đều đã dùng hết"
A Trạch cũng thì thầm: "Cũng chỉ còn 3 băng đạn, e là không đủ"
Thanh Tử Minh đắc ý nhìn bọn họ: "Sao? Không ngờ đến trường hợp này chứ gì?"
Lâm Nhĩ Tích vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng thật sự hệt như Thanh Tử Minh nói. Cô đã tính trước người của Thanh Bang không nhiều, mang theo từng ấy vũ khí là đủ. Không ngờ bọn chúng lại đu chân bám váy được Hoắc Bang.
Thấy Lâm Nhĩ Tích im lặng không nói, Thanh Tử Minh càng được nước lấn tới: "Thôi được rồi, thấy các người cũng đáng thương nên tôi sẽ tha cho. Có điều..."
Ngay lập tức, A Trạch, A Trác và Lục Đồng đều giương súng chĩa về Thanh Tử Minh.
Hắn hơi giật mình: "Ê...chỉ là một yêu cầu nhỏ"
"Nói" - Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng.
Đối phương cười gian: "Chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm"
Lâm Nhĩ Tích cười phá lên với giọng ma mị quen thuộc thường khiến người ta sởn gai óc. Cô gạt thanh lên đạn, đầu súng nhắm thẳng vào Thanh Tử Minh:
"Tôi không quen ngủ với xác chết"
"Đoàng"
Tiếng súng nổ ra, trúng thẳng tim Thanh Tử Minh. Nhưng thật kì lạ, anh ta vẫn đứng đó, không hề có một giọt máu chảy ra.
Thanh Tử Minh đắc ý cười gian, chĩa ngược đầu súng về phía Lâm Nhĩ Tích: "Tôi có áo chống đạn mà. Lâm Nhĩ Tích, e rằng cô mới là xác chết tôi sẽ ngủ cùng!"
"Đoàng"
Thêm một tiếng súng vang lên điếc tai, cả ba người kia đều hoảng hồn nhìn Lâm Nhĩ Tích.
Viên đạn trúng thẳng vào tim, cô không nói không rằng ngã ngược về sau.