Vũ Hạo hớt hải như đứa trẻ, chạy từ nhà bếp lên tầng 3 chỉ để đem cho Lâm Nhĩ Tích ly trà gừng nóng rồi cứ đi qua đi lại xung quanh cô.
Lâm Nhĩ Tích ngồi quấn chăn trên giường, cau mày nhìn người đàn ông cứ mãi quấn quýt bên mình:
"Anh xem anh kìa, cứ đi đi lại lại như ông cụ non"
Vũ Hạo lên tiếng trách móc: "Em ngồi im, để tôi xem có chỗ nào không ổn"
"Chỉ là dầm mưa một chút, làm sao có thể không ổn?"
Vũ Hạo bước lại gần, đưa hai tay áp sát lên hai bên mặt cô, dáng vẻ ân cần: "Em dầm mưa một chút, nhưng trong lòng tôi là thác đổ đó có biết không?"
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt: "Đừng có sến súa như vậy. Kinh chết đi được"
Vũ Hạo vui vẻ ôm chằm lấy cô, cạ cạ hai khuôn mặt vào nhau: "Tôi biết bên ngoài em chỉ nói như vậy thôi, chứ bên trong rất thích ~"
"Chỉ là anh giỏi tưởng tượng thôi!"
Vũ Hạo cười cười, giơ một bàn tay lên trước mặt Lâm Nhĩ Tích, sau đó chỉ cần trở qua trở lại bàn tay một chút là có ngay một nhành hoa loa kèn đỏ.
Đôi mắt Lâm Nhĩ Tích sáng rỡ: "Anh biết làm ảo thuật hả?"
Vũ Hạo đưa tay vuốt tóc tự cao, chìa cành hoa ra trước mặt cô: "Tặng em, vợ yêu của tôi"
Lâm Nhĩ Tích đưa tay nhận lấy, má đỏ hây hây: "Nhận thì nhận, chứ không phải vợ yêu của anh"
"À mà...ai dạy anh làm ảo thuật vậy?" - Cô vừa ngửi hoa vừa tò mò.
Vũ Hạo cười gian: "Là ông ngoại. Ông kể hồi xưa đã dùng mấy trò này để cửa cẩm bà ngoại..."
Lâm Nhĩ Tích tỉnh ngộ, giơ hai tay đánh liên tiếp vào ngực anh: "Anh suốt ngày chỉ biết gạ gẫm tôi"
Anh dùng một tay đã dễ dàng bắt cánh tay cô lại, không giận mà còn cười: "Xin lỗi, bù đắp cho em nè"
Lâm Nhĩ Tích chưa hiểu ra vấn đề, Vũ Hạo đã mở tủ lấy ra một xấp tài liệu. Cô tò mò cầm nó lên, là thứ bấy lâu nay Lâm Nhĩ Tích cô mong chờ nhất.
"Tiểu Tích Tích, Hà thị bây giờ là của em"
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Tiểu Hạo, cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng anh có buồn không nếu tôi tặng nó đi?"
"Tặng cho ai?"
"Là Kỳ Tích, Hà Bảo Dương nợ anh ấy rất nhiều, Hà Gia nợ anh ấy rất nhiều. Khi nào hôn lễ của anh ấy và Tiểu Điền được tổ chức, tôi sẽ tặng cho họ"
Vũ Hạo không do dự mà trả lời: "Em thích thì cứ tặng. Sau này tôi còn mua cho em rất nhiều cái, tặng bớt đi cũng không vấn đề"
-------------
Mấy ngày sau, Hà Thanh Trà đi mua đồ ở cửa hàng bách hóa, chợt gặp người quen.
Phiến Tuyết Sương đứng dựa lưng vào cửa kính mỉa mai cô: "Ôi trời ơi, đây là Hà tiểu thư từng vung tiền như nước đó sao? Sao bây giờ lại tự mình đi mua đồ thế này?"
Hà Thanh Trà quay đầu lại, không mấy vui vẻ khi thấy mặt Phiến Tuyết Sương. Bọn họ từng học chung mấy năm cấp ba, gia thế cũng ngang ngửa lẫn nhau nhưng chưa từng thân thiết.
À không, phải nói là ghét nhau.
Hà Thanh Trà khinh bỉ: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm". Cô nói rồi định quay mặt bỏ đi, đã bị câu nói của Phiến Tuyết Sương làm chôn chân lại.
"Vì Hà thị bị mua rồi, nên cô mới phải khốn khổ như vầy chứ gì?"
Hà Thanh Trà nắm chặt nắm đấm, quay đầu cười mỉa mai: "Hà thị bị mua nhưng ít nhất còn hưng thịnh. Không có cửa bằng Phiến thị chỉ là cái xác không hồn"
Phiến Tuyết Sương nghiến răng nghiến lợi, vẫn cố kìm nén mà không tranh chấp với cô. Cô ta bước lại gần, khuôn mặt toát ra sự nham hiểm.
"Hà thị bị mua, Phiến thị không ngóc đầu lên được chắc cô cũng biết là do ai mà?"
Hà Thanh Trà cau mày: "Đừng có nói ý cô là Lâm Nhĩ Tích?"
"Ồ, mặc dù điểm số của cô cực kì thấp nhưng xem ra cũng còn tí thông minh. Ý tôi chính là cô ta đó"
Phiến Tuyết Sương đắc ý nói tiếp: "Vì vậy cho nên Hà Thanh Trà, chúng ta cần hợp lực với nhau để xử Lâm Nhĩ Tích"
Hà Thanh Trà không mấy quan tâm: "Tại sao tôi phải hợp tác với cô? Chúng ta thân nhau lắm sao?"
"Hà Thanh Trà, kẻ thù của kẻ thù là bạn!"
"..."
Hà Thanh Trà suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lời, giọng nói có chút run rẩy: "Nhưng sau lưng Lâm Nhĩ Tích là bang chủ Lâm Bang và ông trùm trẻ Macao, tôi e là chưa kịp đụng được tới cọng lông của cô ta thì đã bay màu rồi"
Phiến Tuyết Sương cười nham hiểm: "Vì vậy mới cần hợp tác với nhau để triệt chỗ dựa của cô ta. Cô nhìn hình và địa chỉ, tìm cho tôi người này, sau đó..."
Phiến Tuyết Sương nói rồi chìa tay đưa cho Hà Thanh Trà tấm hình chụp một cô gái. Hà Thanh Trà run run nhận lấy, trong tâm cang vẫn không dám làm: