Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 22: 22





Sau khi ăn cơm no xong, Vu Tư Linh vô cùng hào khí anh hùng mà đi thanh toán.
"Gần đây có một công viên nhỏ, có muốn đi tản bộ để tiêu cơm không?" Vu Tư Linh đề nghị nói.

Lê Nguyệt Uẩn tất nhiên là không từ chối: "Được a."
Công viên nhỏ này là một điểm du lịch lớn ở thành phố đại học, rất có hơi thở nhân văn, cửa lớn trung ương trưng bày một pho tượn Phu tử.

Vừa lúc ban đêm, sẽ có hoa đăng sáng lên, mặt trên đề một số bài thơ cổ.

Ánh đêm mông lung cùng hoa đăng đủ mọi màu sắc tôn sắc màu lên nhau tạo thành —— một buổi hẹn hò lạc thú.

Vu Tư Linh thật không ngờ tới, địa phương tràn ngập hơi thở học thuật nhân văn thế này, lại trở thành thánh địa để yêu đương.

Tùy ý có thể thấy được một cặp cẩu ân ái ở khắp mọi nơi, cũng không biết là do cảnh đêm này quá đẹp hay là rượu vang không quá mắc hay không nữa.

"Chúng ta đi đến trung tâm một chút đi, chỗ có có hồ nhân tạo, phong cảnh cũng không tệ lắm." Vu Tư Linh ngượng ngùng nói, thuận tiện bỏ qua một đống bạn tình đang ôm hôn nồng nhiệt, xấu hổ đến mức đem mặt dán lên trên quần áo của Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn nghiêng đầu nhìn nàng đang nắm quần áo của mình, dùng để che mặt lại, cười nhạt nói: "Thế nào, chưa thấy qua loại tình huống này sao?"
"Thấy qua rồi." Vu Tư Linh ậm ờ nói:" Nhưng mà cùng chị nhìn thấy, thì cảm thấy chỗ nào cũng là lạ cả."
"Lạ chỗ nào?" Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Nhớ tới chuyện tối hôm qua hôn chị sao?"
Lời thì còn chưa dứt, Vu Tư Linh vừa nghe lại nhớ tới, may mắn hiện tại trời đã tối, nhìn không ra vành tai đã ửng đỏ của nàng, nàng vẫn còn mạnh miệng nói: "Đó là uống nhiều quá mà, say rượu loạn tính, không đáng nhắc tới."
"Không đáng nhắc tới?" Lê Nguyệt Uẩn rất có hứng thú mà nói, "Nhưng đó chính là nụ hôn đầu của chị, Ôi."
"!!!"
Vu Tư Linh sợ tới mức lui về sau vài bước, kinh ngạc hỏi: "Thật hay giả? Chị...làm sao lại còn nụ hôn đầu?"
Lê Nguyệt Uẩn híp đôi mắt lại: "Em bỏ qua điều gì rồi? Có phải nghĩ chị đã từng tuổi này, sao lại có thể còn nụ hôn đầu hay không?"
"Không phải không phải." Đầu của Vu Tư Linh lắc như trống bỏi, sốt ruột giải thích nói, duỗi tay trên không trung mà khoa tay múa chân, "Ý của em là, chị đẹp người đẹp nết như vậy, không nên thế a."
"Có cái gì không nên, không ai dám chưa được sự đồng ý của chị mà hôn chị đâu." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Vu Tư Linh kinh ngạc mà che lại miệng của mình: "Em hình như chưa được sự đồng ý của chị."
"Cho nên em còn nói chuyện này là chuyện không đáng nhắc tới sao?"
Vu Tư Linh vội vàng xua tay: "Đáng, rất đáng nhắc tới luôn! Chúng ta phải luôn nhắc tới mới phải!"

Lê Nguyệt Uẩn không tiếng động mà bật cười, không hề tính toán muốn chọc nàng, ai ngờ đối phương lại vô cùng đứng đắn mà thảo luận đề tài này với cô.

"Chị cảm thấy, khi thực hiện nụ hôn đầu tiên đó, cảm giác tối hôm qua của chị thế nào?"
Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, thấy thần sắc nghiêm túc của nàng, gần như thành kính mà hỏi, cũng thu hồi tâm tư trêu chọc lại, nhớ lại một lát rồi nói: "Nói thật, không có cảm giác gì, bởi vì đại não trống rỗng."
"Tại sao?" Vu Tư Linh càng thêm tò mò, "Em cũng không nhớ nổi bất luận cảm giác gì cả."
Lê Nguyệt Uẩn đáp: "Em bởi vì thần kinh bị cồn làm tê liệt, mà chị thì không giống vậy."
Vu Tư Linh: "Chỗ nào không giống?"
"Dopamine tiết ra." Lê Nguyệt Uẩn ít lời mà nhiều ý.

Vu Tư Linh: "?"
"Kế tiếp đi thế nào nhỉ?" Vu Tư Linh đứng ở giao lộ hỏi.

"À." Vu Tư Linh lúc trước đều là tới lúc ban ngày ban mặt, đến buổi tối thì có chút luống cuống, "Bằng không, đi theo ý trời đi?"
"Hiểu rồi." Lê Nguyệt Uẩn tùy tiện chọn một phương hướng mà đi về phía trước, thuận miệng còn chọc gheo một câu, "Lac đường tinh."
"Cái gì tinh?" Vu Tư Linh lần đầu nghe nói từ ngữ này.

"Lạc đường tinh." Lê Nguyệt Uẩn cũng không biết đã nhớ tới gì, cười cười: "Lần trước ở bên ngoài gallery, em nói vị trí gì mà, phía trước là đường lớn, phía sau là cái cây, nếu không phải chị thấy em trước, cho dù em kêu chị lái xe tăng đi tìm em chắc tìm cũng không ra a."
Vu Tư Linh cũng vui vẻ: "Chắc là do em rất ít khi ra đường chăng." Ngày thường đi ra đi vào đều có tài xế, căn bản không cần nhớ đường.

"Rất ít ra đường?" Lê Nguyệt Uẩn tò mò mà nhìn nàng một chốc.

Vu Tư Linh lập tức phản ứng lại: "Bò! Emn ngày thường đều là bò, bò bò bò, em thích nhất là bò."
Lê Nguyệt Uẩn: "....Thú vui độc đáo nhỉ?"
"Đã đỡ hơn rồi." Vu Tư Linh ngượng ngùng gật đầu, "Không đúng, hẳn là em thích chạy, chạy cho mệt, rồi bò tới bò lui."
"Sinh hoạt của những người trẻ tuổi như em thật là rất khỏe mạnh ha." Lê Nguyệt Uẩn thật sự tìm không ra từ nào khác để hình dung.

Hai người một bên nói chuyện phiếm, một bên đi không có mục đích, thẳng đến trăng tròn đã treo lên cao, thời gian cũng không còn sớm nữa.

"Em nên trở về trường học thôi." Lê Nguyệt Uẩn chủ động hỏi.

"Chờ một chút, chúng ta hình như lập tức có thể đến bên hồ rồi." Vu Tư Linh trước mắt sáng ngời, kéo tay cô chạy về phía trước.


Một lát sau, hai người đi qua một rừng cây, đi tới bên hồ, trước mắt một mảnh trống trải.

Mặt hồ nước dịu dàng khẽ động, ánh trăng chiếu rọi dưới mặt hồ, yên tĩnh tốt đẹp.

Vu Tư Linh quay đầu nhìn Lê Nguyệt Uẩn, hai người nhìn nhau cười, đồng thời lặng im không nói chuyện, chỉ muốn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Cảnh đẹp trước mắt đẹp đến thế, lại có người phá hủy bầu không khí.

Cách đó không xa phía sau rừng cây vang lên một giọng nữ ỏn ẻn: "A Cường, anh xem ánh trăng này đi, nó vừa tròn lại vừa lớn, thật đẹp."
"Ừ." Một giọng nam trầm thấp nói theo.

Xem ra là một đôi uyên ương ở hoang dã.
"Cảnh sắc đẹp như vậy, ánh trăng đẹp như vậy, anh không muốn làm sao?" Người nữ hỏi.

Người nam: "Muốn."
"Vậy thì đến đây nào."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Vu Tư Linh: "..."
Lê Nguyệt Uẩn nháy mắt về hướng Vu Tư Linh vài cái, dùng ánh mắt nói chuyện: "Những người trẻ tuổi như em cũng thật kích thích a, em thì dám say rượu loạn tính, người khác ở rừng cây nhỏ ở Quảng trường văn hóa học thuật, sau lưng còn có lão Phu Tử giám sát thế này còn dám làm cuộc vận động như thế, đám cây nhỏ ở trường học không đủ dùng sao?"
Vu Tư Linh liều mạng nháy mắt: "Không phải ! Đây chỉ là ngoại lệ mà thôi ! Còn có rất nhiều người thật sự ngoan mà, như là em nè, rất nghe lời ! Tuyệt đối sẽ không ở chỗ như này mà làm loại chuyện thế này đâu !"
Bên kia người nữ lại rầm rì: "Ai nha, thật chặt, anh làm giúp em đi mà."
Người nam khắc chế nói: "Anh bắt đầu rồi đây."
Tam quan của Lê Nguyệt Uẩn gãy vỡ, ngủ quan cứng đờ: "Mấy bạn nhỏ bây giờ a, thật sự là khiến người khác phải dập đầu bái tạ."
Vu Tư Linh điên cuồng lắc đầu: "Đây là do chính bọn họ tự tạo nghiệt, nơi đây không thể ở lâu được, hay là chúng ta đi thôi?"
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu đồng ý, hai người vừa xoay người muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy người nữ kêu lên một tiếng, hưng phấn nói: "A! Vào rồi, anh thật giỏi a!"
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Mặt Vu Tư Linh đã trở thành đít khỉ.


Lê Nguyệt Uẩn kéo nàng đi, đang định rời khỏi địa phương quỷ quái này, lại đột nhiên bị kéo trở về
"?"
"Đợi đã, em đột nhiên cảm thấy, giọng nói này rất quen tai a." Vu Tư Linh cúi đầu, cân nhắc một hồi, đột nhiên nhớ ra là ai, "Trương Dao Phi !"
"Ai thế? Ai kêu tôi?"
Lê Nguyệt Uẩn cùng Vu Tư Linh đồng thời khiếp sợ,
Một lát sau, từ sau bụi cây đi ra một cặp nam nữ, quần áo chỉnh tề.

Vu Tư Linh ôm cánh tay của Lê Nguyệt Uẩn, ngạc nhiên nói: "Các cậu đang làm gì thế?"
"Chúng ta? "Trương Dao Phi chỉ chỉ túi trong tay, "Làm bài tập a."
"Làm, bài tập?" Vu Tư Linh ngáo ngơ, rũ mắt nhìn vở cùng bút trong tay hai người, bán tín bán nghi nói, "Hơn nửa đêm rồi còn ở bụi cây nhỏ làm bài tập?"
"Thu thập mẫu vật a." Trương Dao Phi vô tư nói.

"Vậy, cậu nói cái gì chặt?"
"Bút máy chặt a, mở không được, để anh ấy mở giúp tôi để đổ mực vào, làm sao!" Trương Dao Phi rốt cuộc cũng ý thức được nội dung không đúng rồi, như sư tử nhập vào mà rống lên một tiếng: "Ê! Vu Tư Linh kia!"
Vu Tư Linh bị tiếng rống làm hết hồn: "Làm gì đó!"
"Cậu dám đoán mò!" Trương Dao Phi cắn răng siết tay, tựa như giây tiếp theo liền sẽ nhào lên xé xác Vu Tư Linh.
"Ai kêu cậu nói ra ý tứ như vậy chứ! Hơn nữa cậu không phải nói đêm nay phải hẹn hò với hotboy sao! Là bất cứ ai nghe được cũng sẽ suy diễn ra như vậy thôi!" Vu Tư Linh quay đầu nhìn về phía người nam bên cạnh, lại thấy người nọ tướng tá cũng bình thường, căn bản không phải là hotboy, "Cậu là ai?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc đến hotboy với tôi hả!" Trương Dao Phi tức đến nghẹn thở mà đi tới, "Người tôi đang tìm tính sổ chính là cậu đấy! Cậu bán cho tôi thứ quần áo đẹp gì thế hả, làm tôi mất mặt muốn chết! Cậu cút lại đây, hôm nay tôi đánh chết cậu!"
"Không ổn, chạy mau!" Vu Tư Linh dùng chiến thuật bỏ trốn, kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy đi.

"Đuổi theo cho em!" Trương Dao Phi chỉ hủy người nam ở phía sau.

Bóng đêm tuyệt vời, công viên tràn ngập hơi thở nhân văn, chỉ một thoáng lại tràn ngập thanh âm gà bay chó sủa.

Những đôi tình nhân đang nói lời âu yếm hoặc trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt đều nghe thấy tiếng cuồng bạo: "Lão nương nguyền rủa cả đời này của cậu có bạn trai!"
Vu Tư Linh cũng không quay đầu lại mà hét trả lại: "Không có thì không có, tôi quyền rủa cậu cả đời rớt môn!"
Sinh viên người qua đường: "Í——"
Khi hai người sắp chạy đến cửa lớn, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên kéo nàng chạy về phía bên cạnh, trốn vào mặt sau của khối đá lớn.

Hai hơi thở kịch liệt và hổn hển, Vu Tư Linh mới thật cẩn thận mà lộ ra hai con mắt chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài, thấy người nam kia chạy về phía bên này, hoảng sợ, run run chân: "Tiêu rồi tiêu rồi, chúng ta sẽ không phải phơi thây đầu đường chứ?"
"Làm sao lại thế." Lê Nguyệt Uẩn cười cười, cởi áo khoác xuống, trùm lên đầu nàng.

Vu Tư Linh: "?"
Một lát sau, cục đá bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vu Tư Linh cả kinh, ngay lúc bản thân hốt hoảng thất thố, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên kề sát vào.

Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Vu Tư Linh khẽ run lên.


Có thể là bởi vì lúc nãy chạy quá nhanh, nhịp tim lập tức đập loạn nhịp.
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt của Lê Nguyệt Uẩn, dưới ánh trăng thánh khiết mỹ lệ, có một loại hấp dẫn mê hoặc nhân tâm.

"Còn nhớ hẻm nhỏ lần trước không?" Lê Nguyệt Uẩn nhẹ giọng nói.

Vu Tư Linh ngơ ngẩn gật đầu.

Ngay sau đó, Lê Nguyệt Uẩn liền đem chiếc áo trùm lên đầu của nàng kéo xuống một chút, che khuất mặt của nàng.

Sau đó vuốt ve ót của nàng, ôm vào trong lòng.

Người nam đi tới vừa thấy, chỉ thấy được một cặp người yêu đang ôm hôn nhau, không dám nhìn kỹ, quay đầu lại đi tìm Trương Dao Phi.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, thấy người nữ kia đang tức muốn hộc máu đã đi xa, mở nhỏ giọng nói: "Bọn họ đi rồi."
Nhưng mà không được đều đáp lại.

Cô cúi đầu vừa thấy, ánh mắt Vu Tư Linh đang sáng quắc mà nhìn mình, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Vu Tư Linh chống hai tay xuống đất, thân thể nghiêng về trước, đột nhiên cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, tựa như mặt hồ trước đầy nước đêm nay, tinh sạch uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp.
"Em vừa đột nhiên nghĩ tới một chuyện." Vu Tư Linh lại cười nói, "Gì mà Dopamine tiết ra."
Lê Nguyệt Uẩn im lặng, khóe miệng hơi giương lên: "Là gì?"
"Chính là khi cảm nhận được tình yêu, Dopamine ở trong não sẽ không ngừng mà sản sinh mà tiết ra, không có cách nào ngăn cản." Vu Tư Linh trả lời.

"Cho nên?" Lê Nguyệt Uẩn dịu dàng mà xoa đầu nàng, gỡ cỏ dại ở trên đầu nàng xuống.

Vu Tư Linh chậm rãi tiến đến gần, nhẹ nhàng bao phủ lấy môi của cô.

"Tối hôm qua quên mất là cảm giác gì rồi, chi bằng làm lại một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớ rất kỹ nha."
Khóe miệng Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, cúi đầu xuống, gia tăng xúc cảm của nụ hôn này.

Trăng tròn trên cao, người qua đường nói nhỏ ở nơi xa, không ai chú ý đến ở một góc khuất này, có hai con tim đã chậm rãi sát vào nhau.

Thật lâu sau, Vu Tư Linh đột nhiên nói: "Kỳ thật buổi sáng em còn không cẩn thận sờ soạng hai bé thỏ của chị nữa, hay là để em sờ lại một lần nữa đi nha? Lần này em cũng sẽ nhớ thật kỹ mà!"
Lê Nguyệt Uẩn: "..."