Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 55: 55





Năm mới năm nay thật là náo nhiệt lạ thường.
Lê gia lúc trước ăn Tết giống như nước sôi để nguội vậy, nhưng năm nay không giống nhau, có nhà Vu gia gia nhập, lại giống như lẩu cay.

Trong nhà nháo đến mức gà bay chó sủa, tiếng cười truyền ra tới mấy thước.

Lê Nguyên Dã ở một bên âm thầm thở dài, một bên lén tráo bài, lại bị Vu Thiên Túng phát hiện ra, lại là một trận tranh cãi cuồng phong.
Vu Tư Linh uống rượu say, bắt đầu phát điên bởi cơn say, lúc thì bò ở trên mặt đất: "Bò a bò a, tôi giỏi nhất là bò."
Lúc thì bắt đầu thoát y cởi dây nịt: "Chủ nhân, tôi muốn chủ nhân ~~~"
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng mang nàng trở về phòng.

Lê Nguyên Dã và Trương Tình Không: "..."
Chúng ta liều mạng giúp con che đậy, con thì giỏi rồi tự cởi sạch chính mình?
------------------
Vài ngày sau, Vu Tư Linh thu dọn xong hành lý, từ biệt người nhà, lên máy bay đi đến đoàn phim.

Đồng hành còn có Lê Nguyệt Uẩn, bởi vì Vu Tư Linh còn chưa tìm được công ty quản lý thích hợp, đồ vật mang theo cũng không ít, cô cũng không yên tâm để một mình Vu Tư Linh đi vào đoàn phim.

Hai người sau khi đáp xuống sân bay bên kia, có nhà sản xuất sinh hoạt (Life Production)(*) phái xe đến đón Vu Tư Linh đến khách sạn.

LD này là một người nói nhiều, nói tới phong tục tập quán ở chỗ này, sau đó lại nói tới chuyện trong đoàn phim, tầm mắt lại thường thông qua kính chiếu hậu mà liếc mắt nhìn Lê Nguyệt Uẩn vài cái.

(*)生活制片 - Sinh hoạt chế phiến: Hay được gọi là Life Production là một công việc hỗ trợ giám đốc sản xuất hoàn thành các công việc sản xuất trong đoàn phim như: mua vé máy bay, vé thuyền, sắp xếp khu vực nghỉ ngơi, ký gửi hành lý, nói chung công việc này chính là hoàn thành mọi công việc về ăn uống ngủ, gửi thông báo các cuộc họp, đánh thức các diễn viên và nhân viên đoàn làm phim, và những công việc vặt vãnh khách.

ED: ở đây mình viết tắt từ Life Production thành LD để mọi người đễ độc, nếu đúng nghĩ của nó sẽ là nhà sản xuất cuộc sống thì không được hay cho lắm.

Sau khi đến khách sạn, Lê Nguyệt Uẩn đi sắp xếp hành lý, LD lôi kéo Vu Tư Linh lén nói: "Cô là lần đầu đóng phim sao? Cô gái kia là trợ lý của cô à? Lớn lên quá xinh đẹp đi, cô nên thận trọng một chút, tránh cho sau này bị cướp mất vị trí đấy."
Vu Tư Linh biết đó là ý tốt của anh ta, cười nói: "Được, nhưng mà chị ấy không phải là trợ lý của tôi, mà là bạn gái của tôi."
LD: "Chuyện này..."
Chuyện này không phải là càng đáng sợ sao!
Không đúng, diễn viên đóng vai nữ chính đã kết hôn với bạn gái, nữ hai bây giờ lại.....
Đoàn phim có độc rồi.
Vu Tư Linh sau khi giải quyết xong thì đi vào phòng, trước tiên ở trong phòng dọn dẹp đống đồ đạc, thừa dịp còn thời gian, dẫn Lê Nguyệt Uẩn đến nhà ăn ở khách sạn mà ăn cơm.


Lê Nguyệt Uẩn lúc trước chưa tiếp xúc qua người trong giới nghệ sĩ, nhưng lại chỉ cảm thấy mọi người chỉ là làm công việc không giống nhau mà thôi, không có một phần chê bai đắt rẻ sang hèn gì, cũng hoàn toàn không tò mò người trong giới giải trí là cái dạng gì cả.

Vu Tư Linh biết rõ tính cách của cô, cũng không có nói muốn nàng dẫn cô đi làm quen với mọi người.

Hai người sau khi vui vẻ mà dùng xong bữa cơm, thì đi dạo một vòng ở vùng gần đây, lại mua một ít đồ rồi mới trở về khách sạn.

Trên hành lang, một cô gái cao gầy đi từ đối diện đi tới, cúi đầu nhìn điện thoại, tóc dài hơi xoăn được vén sang một bên, lộ ra chiếc cằm có đường nét rõ ràng, trên mặt trang điểm tinh xảo, cũng không biết đang đọc tin tức gì, khóe miệng lại gợi lên một độ cong xinh đẹp.

Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy có chút quen mắt, đợi đến khi đối phương cười ngẩng đầu lên, mới nhớ đã gặp được cô ấy ở đâu.

Là ở cung điện vinh danh của trường Vu Tư Linh, đã thấy qua ảnh chụp ở cô gái này, lúc ấy Vu Tư Linh còn khen không dứt miệng với cô.

Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hai con mắt của Vu Tư Linh phát sáng, muốn tiến lại chào hỏi, lại sợ quấy rầy, thế là cứ ngơ ngác đứng tại chỗ không dám động đậy.

Cô gái cũng nhìn thấy các nàng, bước chân dừng lại, nhìn kỹ Vu Tư Linh ở trước mặt, hỏi: "Em là Vu Tư Linh diễn vai em gái của chị à?"
Vu Tư Linh thụ sủng nhược kinh: "Quý lão sư, chị biết em sao?"
"Chị tìm đạo diễn nhìn xem bản danh sách diễn viên." Quý Phùng Tuyết hơi mỉm cười, "Chị có chút việc, ngày mai ở tiệc khai máy thì từ từ trò chuyện nhé."
"Vâng ạ vâng ạ!" Vu Tư Linh gật đầu như trống.

Đối phương đi qua các nàng, đi về phía thang máy.

Một lát sau, cô ấy la lên một tiếng, "rầm" một tiếng thì ngã xuống đất.

Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn hết hồn, quay đầu nhìn lại, thì thấy một cô gái khác đã và đang ngã lên cô ấy, mà cửa thang máy mở rộng ra, hiển nhiên là vừa vội vàng chạy tới, không cẩn thận mà đụng vào người khác.
Lê Nguyệt Uẩn thấy cô gáiđột nhiên xông tới kia còn mang mũ và khẩu trang, toàn thân thì ăn mặc kín mít, thoạt nhìn không giống như người tốt, vừa định tiến lên kéo cô ấy ra, thì lại bị Vu Tư Linh cản lại.

Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người ấy.

Qu ý Phùng Tuyêt bị ngã còn chưa nói lời nào, mà người kia thì cứ ui nha ui nha không ngừng, theo sau đó thì thấy Qu ý Phùng Tuyết nở nụ cười: "Không phải nói không đến sao? Sao lại gấp như vậy."
"Còn không phải là Paparazzi (thợ săn ảnh) đuổi theo xe sao." Người nằm đè ở trên nói, "Cũng thật là biết chọn ngày mà, hôm nay em chưa hóa trang đã chạy đến tìm chị rồi."
Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng hỏi: "Hai người đó quen nhau à?"

Vu Tư Linh gật đầu, vừa định nói chuyện, thì thấy người nằm đè ở trên nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy các nàng thì sửng sốt một chút, sau đó bò dậy đi tới trước mặt các nàng, hỏi: "Các cô là ai?"
Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới thấy rõ mặt của cô ấy, tuy rằng chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy quá mức xinh đẹp tinh xảo.

Trước đó vài ngày đã thấy hình ảnh của cô gái này ở trên poster, hình như tên là Hạ Lâm Hạ?
Vu Tư Linh nói: "Em tên là Vu Tư Linh, trong phim đóng vai em gái của Quý lão sư, em cũng là học muội của Quý lão sư."
Hạ Lâm Hạ đột nhiên quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Qu ý Phùng Tuyết một cái: "Sao ở chỗ nào cũng thấy học muội của chị hết vậy?"
Qu ý Phùng Tuyết đứng dậy phủi phủi bụi ở trên người, cười nói: "Trường học quá ưu tú, chị biết sao bây giờ."
"Nhưng mà em rất thích bài hát của chị!" Vu Tư Linh nói, "Cả nhà của em đều là fans của chị, lúc chị xuất đạo, phiếu của chúng em đều dành cho chị cả!"
Hạ Lâm Hạ vui vẻ: "Thật sao?"
Vu Tư Linh: "Đúng vậy! Bộ phim điện ảnh mà chị và Quý lão sư em cũng rất thích xem!"
Hạ Lâm Hạ khiêm tốn nói: "Cũng không nên khách sáo như vậy, chị hiểu rõ bản thân, bộ phim kia nếu như không có diễn xuất của chị, Quý Phùng Tuyết làm sao mà xứng lấy giải thưởng chứ?"
Vu Tư Linh không dám nói tiếp.

Qu ý Phùng Tuyết đã quen thói nói chuyện thế này của cô ấy, ủ rũ nói: "Hình như Paparazzi đến rồi."
"Các vị, cáo từ!" Hạ Lâm Hạ cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, cuối cùng còn la làng: "F***, Lão Quý, phòng của chị ở đâu vậy! Hình như em lạc đường rồi!"
Qu ý Phùng Tuyết lắc đầu cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, lúc đi qua bên người các nàng, cười nói: "Ngại quá, để chê cười rồi."
Đợi sau khi cô rời đi, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên nhớ tới Vu Tư Linh lúc trước đã từng nhắc qua, hỏi: "Hai người đó đã kết hôn rồi?"
"Đúng rồi."
Nguyệt Uẩn như suy tư gì đó mà nhìn nàng một cái.

----------------
Bộ phim chính thức bắt đầu khai máy, Vu Tư Linh hoàn toàn bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể gửi tin nhắn thoại đến Lê Nguyệt Uẩn ở an ủi nỗi khổ tương tư.

Vốn dĩ ban đầu nàng không nghĩ rằng một cuộc chia ly ngắn ngủi cũng không phải là chuyện gì lớn ca,r nhưng lúc ngẫu nhiên tâm trạng tốt, hay lúc tâm trạng không tốt, thời tiết đẹp hay thời tiết không đẹp, đều đặc biệt muốn nói một câu với Lê Nguyệt Uẩn.

Hơn nữa, không có so sánh thì không có đau thương.
Bà xã nhỏ của Qu ý lão sư nhà người ta mỗi ngày đều trốn ở tỏng khách sạn chơi game với cô ấy, thường xuyên đi đến chỗ quay phim nhìn chằm chằm rồi nhìn chằm chằm một hồi, mang tiếng rằng là thăm bạn cùng lớp.
Tuy rằng hai người họ cũng không có làm hành động thân mật nào quá mức cả, nhưng mà ngẫu nhiên đối mặt, khiến cho đoàn phim ai ai cũng chua không tả nỗi.

Vu Tư Linh quá chua quá chua, thật sự quá chua!
Ai mà không có bạn gái chứ! Hừ!

Lúc ăn cơm chiều, Hạ Lâm Hạ của Quý Phùng Tuyết cũng nhập gia tùy tục, cùng các nàng lãnh cơm hộp ăn, ngồi tụm vào trong đám người.

Qu ý Phùng Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Vu Tư Linh, em có phải chưa có công ty quản lý không?"
"Đúng ạ." Vu Tư Linh gật đầu,
"Người đại diện của chị muốn gặp mặt nói chuyện với em về chuyện ký hợp đồng, em có hứng thú không?" Quý Phùng Tuyết nói.

Vu Tư Linh trừng lớn hai mắt: "Thật sao!"
Hai người họ chính là đang ở công ty giải trí lớn nhất hiện nay a!
"Ừ, cô ấy sắp rảnh chết mất rồi, vẫn luôn náo loạn tìm người mới, vì vậy chị liền tiến cử em." Qu ý Phùng Tuyết cười nói.

Vu Tư Linh: "Hu hu hu cảm ơn Quý lão sư, em yêu chị!"
Hạ Lâm Hạ đột nhiên nhấc chân lên bắt chéo, tự động bày ra động tác thật chậm, đem chân dài cố ý triển lãm trước trươc mặt nàng một hồi, mùi vị uy hiếp rất là rõ ràng.

Vu Tư Linh lập tức sửa miệng: "Không yêu không yêu, bạn gái em sẽ tức giận."
Hạ Lâm Hạ sửng sốt, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: "Em cũng có bạn gái?"
Vu Tư Linh nói: "Đúng ạ."
Hạ Lâm Hạ nghĩ nghĩ, tức khắc nhớ ra: "Là cô gái mà lần trước chúng ta gặp sao?"
Vu Tư Linh cũng không muốn giấu giếm, liền gật đầu: "Đúng ạ."
"F***, đẹp nha! Cực phẩm nhân gian nha! Lúc đó chị chỉ cảm thấy cô gái đó quá đẹp, còn tưởng cũng là diễn viên trong đoàn phim đấy.

Hóa ra cô ấy đã bị em túm lấy rồi à, em thật là có năng lực làm Fvsky(*)!" Hạ Lâm Hạ giơ ngón tay cái lên, chợt thở dài một tiếng: "Ôi, ánh mắt của em khá hơn chị nhiều."
(*) Fvsky: thường được thấy trong tiếng Nga , ví dụ như Pyotr Ilyich Tchaikovsky (một nhà soạn nhạc), thường xuất hiện trong họ, điều này chứng tỏ người đó là một thành viên của gia tộc theo dòng dõi phụ hệ.

Tên tiếng Nga thường được chia thành Họ, Tên và Họ.

Ý ở đây của Hạ Lâm Hạ vì Vu Tư Linh cũng quen con gái nên Hạ Lâm Hạ nghĩ Vu Tư Linh là một người thừa kế sáng giá với dòng dõi buedue của cô.

Hạ Lâm Hạ tiếp tục cảm khái nói: "Thật là càng nghĩ càng thấy người yêu của em thật đep, hay là để cô ấy đến đoạt bát cơm của chúng ta đi...khụ khụ! Qu ý Phùng Tuyết buông tay, cổ áo của em....siết cổ...khụ khụ chị *cmn* có phải muốn mưu sát thiếu nữ xinh đẹp có nhà có xe có sắc có tiền là em không hả...được rồi được rồi em không nói nữa, chị buông tay ra đi mà....hu hu hu mọi người đừng xem náo nhiệt nữa, mau đến giúp em đi a! Còn ngồi đó xem náo nhiệt nữa, lương tâm của mọi người bị chó ăn rồi à!"
Hạ Lâm Hạ hùng hùng hổ hổ mà bị Quý Phùng Tuyết nắm cổ kéo đi rồi.

Mọi người làm như không thấy, thậm chí còn âm thầm trầm trồ khen ngợi.

Mọi người đã nhẫn nhịn đôi cẩu nữ này phát cẩu lương ở khắp nơi lâu lắm rồi!
--------------------
Hôm nay là lễ Tình Nhân, theo lịch quay, hôm nay sẽ nhân vật trong phim sẽ xảy ra một cảnh có diễn tả tâm trạng thất thường tương đối lớn, hai nhân vật chính tính cách bắt đầu phát sinh thay đổi.

Vẫn luôn quay đến tận đêm khuya mới kết thúc công việc, Vu Tư Linh mệt rã người trở về khách sạn, sau khi đi vào thang máy, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tin nhắn, vẫn là những cuộc đối thoại ở mấy giờ trước cùng Lê Nguyệt Uẩn.


Ngày làm việc hôm nay, công việc của đối phương cũng vô cùng bận rộn, nghe lão ba nói Lê Nguyệt Uẩn sau khi khởi công xây dựng liền bắt đầu bận rộn không ngừng.

Nàng gửi tin Kết thúc công việc xong, đi ra thang máy, mở cửa phòng ra, ngay cả sức lực bật đèn cũng sắp hết rồi
Lần theo đèn lối vào mà đi đến sofa nằm xuống, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Trong loáng thoáng, thấy đối diện có một bóng người, liền hoảng sợ, lập tức la lên: "A a a a a!"
"Là chị."
Là giọng của Lê Nguyệt Uẩn, Vu Tư Linh lúc này mới từ trong kinh hoàng lấy lại tinh thần, vui mừng nói: "Chị tới lúc nào thế?"
"Tan làm là chạy đến." Lê Nguyệt Uẩn đi đến mở đèn, cười vài tiếng, "Chị đoán hết tất cả khả năng, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới ngay cả mở đèn cũng không mở, có phải tính trực tiếp ngủ trên sofa luôn không?"
"Đừng nói thế, em thật sự là có quyết định này." Vu Tư Linh cười hì hì nói, lúc này mới phát hiện trên bàn bày đủ loại hoa tú cầu đầy màu sắc, "Oa! Thật đẹp! Em thích lắm!"
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một bản vẽ thiết kế mới, nói: "Lần trước em muốn thay đổi cấu trúc gian nhà bên dưới, gần đây chị đi thực địa nhìn một chút, lại vẽ thêm một bản nữa, không gian em muốn đều có hết.

Đây là nhà của chúng ta, em xem có cần bổ sung gì thêm không?"
Vu Tư Linh nhìn căn nhà tựa như cung điện trong lâu đài, cười thấy răng không thấy mắt: "Em rất thích, bất quá việc tu sửa trang trí lại không gấp, chờ em quay thêm vài bộ rồi làm tiếp."
Lê Nguyệt Uẩn cười thành tiếng: "Em thật sự muốn nuôi chị sao?"
"Đúng vậy." Vu Tư Linh hào khí nói: "Từ ngay ngày đầu tiên em hẹn hò với chị, đây chính là mục tiêu phấn đấu của em!"
Lê Nguyệt Uẩn cười dịu dàng: "Vậy chị cảm ơn em trước, em phải chăm chỉ đóng phim nhé, nhà của chúng ta thì em không cần lo đâu, chỉ cần em thật cẩn thận cất giữ chìa khóa nhà chúng ta là được rồi."
"Chìa khóa? Nhà còn chưa xây xong, đã có chìa khóa rồi sao?" Vu Tư Linh ngạc nhiên nói.

"Đương nhiên là có."
Lê Nguyệt Uẩn không biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc nhẫn, đặt ở giữa không trung, ánh sáng thuần trắng lóng lánh của kim cương dưới ánh đèn lại tản ra một ánh sáng nhuộm màu rực rỡ.

"Em đeo chiếc chìa khóa này lên, chúng ta liền có nhà."
Vu Tư Linh tâm trạng xúc động, vươn tay ra, ngón tay hơn run lên, nàng hít sâu một hơi, khóe miệng giương lên: "Được a, chiếc chìa khóa này em lấy chắc rồi."
Lê Nguyệt Uẩn mang nhẫn vào giúp nàng, cúi đầu hônxuống một cái.

"Chìa khóa thì không được đánh mất đấy." Lê Nguyệt Uẩn thâm tình nói.

"Tuyệt đối sẽ không!" Vu Tư Linh cam đoan.

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Chị cũng không được đánh mất."
Vu Tư Linh: "Câu nói đùa một chút cũng không mắc cười."
Lê Nguyệt Uẩn: "Vậy nói thứ buồn cười nhé."
Vu Tư Linh: "Sao?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Chị yêu em."
Vu Tư Linh: "Vậy em càng phải cười cho đã, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau của em cũng chỉ yêu mình chị thôi!"