Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 198



Chương 198

Cũng chính lúc này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, cô kéo lê nửa người đang đầm đìa máu tươi, đập cái cà lên vào người tên bắt cóc.

Hoắc Tư Tước: “……”

Đồng tử hắn lại co rút dữ dội, hắn không chần chừ thêm nữa liền ấn vào một công tắc nút trong tay, ở bên kia bến tàu đã sớm đang chờ mệnh lệnh từ công tắc.

Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ muốn đánh lén, thì chỉ nghe được một tiếng “Xì” trầm đục. Cô còn chưa kịp phản ứng, thứ chất lỏng ấm đã từ phía trước bắn ra.

Vừa vặn phun toàn bộ trên mặt của cô!

Ôn Hủ Hủ: “……”

Giống như vừa trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, cô đứng ngây ra, thật lâu thật lâu. Thần trí cô đều đình trệ. Cho đến khi xung quanh cô dường như có rất nhiều người chạy tới. Có một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay cô. Lúc này cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn.

“Mẹ, ba tới cứu chúng ta.”

“……”

Ôn Hủ Hủ đã ngất xỉu trước mặt con trai.

Cô đã quá mệt mỏi. Từ tối qua đến giờ cô đã sợ hãi cả đêm. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Lúc nãy cô thay con trai đỡ cái đạp của tên bắt cóc, mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm.

Nhưng máu chảy quá nhiều cũng sẽ chết người.

——

Ôn Hủ Hủ được đưa vào bệnh viện.

Mặc Bảo thì được vệ sĩ mang về. Cũng chính lúc này, Hoắc Tư Tước đã thấy được mặt đứa con trai mà suốt năm năm qua hắn chưa biết đến sự tồn tại.

Ôn Hủ Hủ, cô có thể làm như vậy!

“Mặc Mặc, tôi xin lỗi.”

Khoảnh khắc Hoắc Dận nhìn thấy Mặc Bảo đã vội vã đi qua, cúi đầu xin lỗi nhận sai.

Mặc Bảo nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của anh trai hào phóng nói: “Không có gì, chúng ta là anh em, kỳ thật tôi rất vui. Cũng may những người xấu này bắt cóc tôi, nếu thật sự là cậu thì với cơ thể ốm yếu như vậy đã xảy ra chuyện lớnrồi.”

Thật không ngờ, đứa nhỏ mới trải qua một phen nguy hiểm như vậy mà cũng có thể lạc quan nói ra những lời này.

Lời vừa dứt, khóe mắt Hoắc Dận lập tức đỏ lên.

Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng cúi đầu nhìn đứa con trai mới gặp này, chăm chú nhìn thật lâu.

Đột nhiên có thêm một đứa con trai, hắn đương nhiên là rất vui.

Nhưng hắn cho rằng năm năm qua, chỉ có hắn mới có thể giáo dục Hoắc Dận vô cùng tốt. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ lớn lên cùng người phụ nữ kia cũng không kém cạnh.

Cậu bé có phong thái và tính cách hoạt bát, e rằng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh được.

Tâm trạng Hoắc Tư Tước càng lúc càng vui.

“Được rồi, chúng ta đi gặp ba đi?”