Ôn Hủ Hủ tuyệt đối bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn chen vào phòng. Vì con gái mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói ra.
Làm tất cả mọi thứ?
Nghe được câu này, Hoắc Tư Tước vốn mặt xanh mét muốn ném cô ra ngoài, bất chợt dừng lại.
“Cái gì cũng được?”
Hắn lãnh đạm, một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, chỉ nhìn chằm chằm cô mang theo cảm xúc không rõ ràng. Trong ánh mắt khó phân biệt được giữa cảm xúc và tức giận, khiến ai cũng phải rùng mình.
Ôn Hủ Hủ chớp chớp mắt, cô nhất thời cảm giác đầu óc trống rỗng, nuốt một ngụm nước bọt, lại không biết nên trả lời tiếp như thế nào?
Hắn làm ra dáng vẻ dọa người như vậy, là muốn làm gì?
“Như thế nào? Sợ rồi sao?”
Hoắc Tư Tước ép người phụ nữ này tới ngưỡng cửa. Rõ ràng hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt cô, đột nhiên khóe miệng hắn lướt qua một tia châm chọc.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ mở to!
“Không có không có, anh nói, anh muốn tôi làm cái gì? Đúng rồi, có phải anh muốn tôi chữa bệnh cho anh không? Tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ.” Nói xong, cô nhìn thấy trên mày và mắt của hắn có vết xanh, liền vươn tay trực tiếp sờ lên mặt của hắn.
Hoắc Tư Tước: “……”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, giữa hai lông mày đột nhiên xuất hiện hai ngón tay thon dài, vì trời mùa đông nên tay cô lạnh buốt. Sau khi sờ qua lông mày của hắn, chuẩn xác và nhanh chóng tìm được huyệt vị trên mặtmặt, những đầu ngón tay mềm mại và dịu dàng giúp hắn chậm rãi ấn lên.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Có lẽ là vì hắn không ngờ người phụ nữ đáng chết này lại to gan như vậy, dám trực tiếp “tấn công” hắn.
Hoặc là bởi vì sau khi cô “động” tay, đôi mắt vẫn luôn sưng tấy nhức nhối vì đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, lại có cảm giác được khoan khoái.
“Thế nào? Có cảm thấy khá hơn chút nào không? Tôi nói cho anh biết, đối với người có lượng công việc lớn như anh lại còn chưa khỏi hẳn bệnh, mỗi sáng tôi mát xa cho anh sẽ rất tốt đấy.”
Ôn Hủ Hủ đang nghiêm túc giúp người đàn ông này trị liệu.
Bởi vì, cô đang trông cậy điều này có thể giúp con gái mình.
Tuy nhiên, cô không biết rằng chỉ vì quá nghiêm túc mà cô càng ngày càng gần hắn. Dáng người cô thì thấp bé mà người đàn ông này thì cao một mét tám mấy. Để có thể áp sát người hắn, cô phải tiến lên phía trước.
Trong mắt Hoắc Tư Tước tối sầm lại.
Bởi vì hắn phát hiện, khoảng cách giữa người phụ nữ chết tiệt này và hắn bây giờ, chỉ cần hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi trong veo của cô.
Huống chi, trên người cô còn có nhàn nhạt mùi chanh, sau khi cô nói chuyện mùi hương này có xen lẫn trong hơi thở ấm áp bay ra. Thậm chí ngay cả hai đôi môi nhạt màu nhưng vô cùng hấp dẫn khiến hắn nhìn chằm đến mê người…
“A……”
Bởi vì Ôn Hủ Hủ dùng sức quá mạnh nên đã đụng phải vết thương chưa lành.