Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 289



Chương 289

Vẻ ngoài lộng lẫy vừa rồi của cô khiến nhiều người hiểu lầm cô là bạn gái của Raymond. Giờ cô phải giải thích cho họ hiểu mối quan hệ giữa họ.

“Cô Nancy, hai người thật sự không phải bạn trai bạn gái?”

“Không phải.”

Ôn Hủ Hủ bưng chén rượu vội vàng lễ phép mà mỉm cười giải thích.

Nhưng Raymond đột nhiên đi tới: “Tại sao không? Nancy, trong lòng anh vẫn luôn thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?”

Anh bỗng nhiên thổ lộ với cô trước mặt mọi người.

Ôn Hủ Hủ bị dọa.

“Raymond, anh…… Anh đang nói cái gì? Anh biết rõ em…..”

“Không sao, Nancy, anh không ngại thân phận của em. Anh cũng có thể coi con của em như con của mình, cho chúng tình thương tốt nhất của một người ba.”

Anh bỗng nhiên buông ly rượu xuống, ở trước mặt cô quỳ xuống. Trong tay không biết lúc nào, đã lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực đại!

Người này, thật sự là điên rồi!

Hội trường bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh lại.

Tất cả tầm mắt, đều tập trung vào hai người này, bao gồm ba đứa nhỏ đang ăn điểm tâm bên này.

“Nhìn kìa, mẹ của chúng ta mới hấp dẫn làm sao!”

Mặc Bảo sau khi nhìn thấy cảnh này, vô cùng tự hào. Cậu vừa giơ ngón tay cái lên cho mẹ, vừa hăng hái thưởng thức hình ảnh này.

Đôi mắt cong cong kia, trong bóng tối sáng lên giống như những vì sao.

Nhược Nhược cũng vậy, cô là fan trung thành của mẹ, vẻ mặt lúc này cũng không cần hình dung.

Chỉ có Hoắc Dận sau khi nhìn thấy, tâm tình càng thêm khổ sở.

“Ba ơi, mẹ sắp chạy rồi.”

“Mẹ con chạy không thoát đâu!”

Đột nhiên, bên cạnh dường như có một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hoắc Dận ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, một đôi bàn tay to quen thuộc đã ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, sau đó ôm lấy cậu đi tới.

Ba?

Thật sự là ba?!

Hoắc Dận kinh ngạc cứng lưỡi nhìn người ôm mình, thật lâu thật lâu, cậu cũng không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Hoắc Tư Tước thấy cậu như vậy, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Sao vậy? Sợ choáng váng? Không nhận ra ba?”

Hoắc Dận: “……”

Chỉ một câu như vậy, cái mũi nhỏ nhắn của cậu chua xót, chợt, nước mắt to như hạt đậu từ trong cặp mắt xinh đẹp kia lăn xuống. Cậu liền chui vào trong lòng ba.

“Ba…… Ba, con nghĩ…… con nghĩ ba sẽ không tới, ba…… con…… con rất nhớ ba……”

Hai cánh tay nhỏ của cậu dùng sức ôm lấy cổ ba. Giờ khắc này, người đàn ông nhỏ vẫn luôn rất kiên cường, rốt cục cũng ôm ba khóc đến nước mũi chảy cả ra.