Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 291





Chương 291

Ôn Hủ Hủ lập tức giãy dụa kịch liệt.

Nhưng lúc này Raymond lại giống như là bị ma nhập, thấy cô ra sức giãy dụa, đôi bàn tay to lớn của anh ta gắt gao nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, khiến cô không thể động đậy.

“Anh không say, anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nancy, anh không quan tâm em là một người mẹ đơn thân, anh sẵn lòng nuôi dạy chúng. Anh thực sự yêu em.”

Nói xong, anh ta cúi đầu muốn cưỡng hôn cô.

Ôn Hủ Hủ thoáng chốc kịch liệt chống cự!

Đây là loại bệnh thần kinh gì.

Ngay khi tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều cho rằng Ôn Hủ Hủ lần này khó thoát khỏi lòng bàn tay của Raymond. Bỗng nhiên, Mặc Bảo từ trên ghế trẻ em xoay người xuống chuẩn bị đi cứu mẹ, thì nhìn thấy một bóng người cao lớn trong bóng tối đang đi tới.

Đó là một bóng người mặc áo khoác màu đen.

Trong tay hắn, còn ôm một đứa nhỏ. Trước khi người đó tiến vào trong quầng sáng, đã xuất hiện giọng nói mang theo sát khí nồng đậm từ đôi môi mỏng của hắn phát ra: “Thử chạm vào cô ấy xem?”

“……”

Hội trường rơi vào im lặng.

Như thể đột nhiên bị đóng băng, tất cả những người nãy giờ nhìn chằm chằm Raymond cùng Ôn Hủ Hủ đều bị giọng nói này thu hút nhìn về phía hắn.

Kể cả Raymond.

Giọng nói này, quả thật có chút đáng sợ.

“Anh là ai? Ai cho anh bước và sơn trang của Raymond tôi, có phải anh không muốn sống?” Raymond gầm lên, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ tức giận vì bị quấy rầy.

Nhưng người này hiển nhiên không để anh ta vào mắt.

Từ trong bóng tối tay ôm con trai thong thả đi ra. Đập vào mắt mọi người là một người đàn ông cao ngạo mà uy nghiêm, hắn chậm rãi bước đi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lãnh đạm, không cảm xúc. Thế nhưng, khi hắn vừa bước vào, khí chất cao quý cao ngạo từ trong xương cốt của hắn đã vô thức khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc!

Lạ thật, người này là ai?

Người đang đang đứng ở đâyđây rõ ràng là giàu có hoặc là quý tộc, nhưng vì sao hắn vừa xuất hiện?

Mọi người lại không hẹn mà cùng đều cảm giác được sự áp bức đến từ trên người hắn.

Tất cả mọi người theo bản năng tụm lại với nhau.

Ngoại trừ Ôn Hủ Hủ!

“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, tại sao anh lại đụng vào mẹ của con tôi? Anh muốn gia tộc Raymond của anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này phải không?”

Cuồi cùng hắn cũng mở miệng, ôm đứa nhỏ đi tới chỗ có ánh sáng, giọng nói rất êm tai, giống như cát mát trong đêm.

Nhưng càng nghe càng đáng sợ.

Đồng tử của Raymond nhất thời co rụt lại!

Mẹ đứa nhỏ?

Anh ta cúi đầu nhìn về phía cô còn đang bị mình nắm lấy. Lại phát hiện, cô lúc này cũng đang nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. Hai mắt tròn xoe thật lâu cũng không nhúc nhích.