Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 372



Chương 372

Có điều, cô không lo lắng về vấn đề ấy nữa.

Người đàn ông mới cách đây không lâu còn kiên quyết từ chối giúp đỡ mình, chính cô cũng tin là thật, thì lúc này, sau khi nghe đích thân chủ nhiệm khoa nói, cô đã hoàn toàn tin rằng hắn đã giúp cô đưa sự thật ra ngoài ánh sáng.

Ôn Hủ Hủ nghiêng đầu nhìn ra hoàng hôn màu cam bên ngoài, đột nhiên cô thấy nguôi ngoai hơn nhiều, có sức trở lại.

“Các con, hôm nay chúng ra ngoài chơi nhé?”

“Vâng ạ vâng ạ, đi nào mẹ ơi, chúng ta đi chơi.”

“Mẹ đợi con, con đi lấy cho mẹ áo khoác, nếu không mẹ sẽ bị lạnh ạ.”

Mặc Mặc và Tiểu Nhược Nhược vừa nghe liền vui vẻ nắm tay mẹ, một người chạy lên tầng lấy áo khoác cho Ôn Hủ Hủ.

Còn về Hoắc Dận.

Cậu không nói gì cả, chỉ chạy vào bếp lấy cho mẹ một hộp sữa bò, và hai món điểm tâm mà dì Vương mới làm cho mẹ.

Mấy đứa nhóc này rất yêu mẹ của chúng.

Thế nên chiều tối hôm nay, bốn mẹ con mải chơi trong vườn hoa…

Khoảng năm giờ chiều Hoắc Tư Tước về đến nhà, hôm nay là một ngày hiếm thấy hoàng hôn vẫn còn nán lại khi hắn trở về. Thế nên vừa vào sân, hắn đã thấy hình ảnh…

Mặt trời lặn sau rặng núi phía Tây, ánh chiều tà nhuốm màu cam hồng chiếu xuống vườn hoa, vườn hoa như được phủ thêm một bức màn mây tía tuyệt đẹp. Ở nơi ấy, những đứa con đáng yêu chạy tung tăng như thỏ con, các con đuổi nhau, chơi đùa dưới bóng cây, tiếng cười nắc nẻ cứ vang lên không ngừng.

Người lớn thì sao?

Thì đang lặng lẽ ngôi trên băng ghế, cô xõa mái tóc dài, khoác áo dạ, bình yên lại cũng đẹp một cách dịu dàng.

Có lẽ do mới ốm dậy nên không có sức chơi cùng lũ trẻ.

Thế nhưng từ nét mặt dịu dàng và nụ cười luôn mỉm trên khóe môi, có thể thấy cô đang rất vui, thấy cả sức sống trên người cô.

Cuối cùng cô cũng sống lại rồi?

Hoắc Tư Tưởng nhướng mày, không đi về phía biệt thự đằng xa mà bước tới vườn hoa.

Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang xem các con chơi đùa chợt cảm thấy chiếc ghế nặng hơn. Nghiêng đầu nhìn sang, chợt, đôi mắt mới có sức sống trợn tròn!

“Anh…”

“Mới khỏi ốm đã ra đây hóng gió, cô cảm thấy chưa ốm đủ đúng không?”

Chìa khóa, điện thoại, sổ tay, Hoắc Tư Tước để hết lên bàn đá. Chất giọng trầm ấm không dịu dàng như mọi khi.

Tối qua hắn thức trắng cả đêm.

Sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện giải quyết sự việc, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát.

Cô gái này thì hay rồi, chạy ra đây hóng gió cơ à? Cô có biết đêm hôm qua hắn vất vả thế nào không?

Ôn Hủ Hủ nuốt ực nước miếng.

Người đàn ông này về đột ngột quá, cô không có thời gian chuẩn bị.