Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 527



Chương 527

”Chuyện gì?”

”…Mợ, chúng ta có thể lên phòng rồi nói không?” Ôn Hủ Hủ hơi lo lắng mợ không chịu nổi, cô muốn nói chuyện riêng với bà.

Thế là, khoảng hai mươi phút sau, trong tình trạng cậu không nói lời nào, Ôn Hủ Hủ ở tầng hai căn nhà này nói hết tất cả mọi chuyện, sau đó cô thấy được vẻ mặt lạnh nhạt của người mợ này lần đầu tiên xuất hiện vết rạn.

”Con có… chứng cớ gì chứng minh con bé làm sao?”

”Có!” Ôn Hủ Hủ lấy USB có toàn bộ bản thảo cất ở căn hộ của mình ra.

”Cuốn sách con viết lúc trước, trước khi được xuất bản đã được con sửa qua, mà bản thảo lấy từ chỗ Cố Hạ, từng câu từng chữ bị sai trong đó, bao gồm cả dấu chấm câu con không cẩn thận dùng sai đều giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ.”

”Dựa vào đâu? Con dám nói mình chưa từng đưa thứ này cho người khác sao?”

”Chưa từng, ngoài bản thảo con sao chép ra để đưa cho Như Quân, nhưng thứ khác con đã mang hết ra nước ngoài, con không có khả năng đưa cho người khác đâu mợ.”

Ôn Hủ Hủ khẳng định bằng ngữ khí chưa bao giờ có.

Lời vừa dứt, cuối cùng khuôn mặt của Lưu Bội ngồi ở trước mặt cô cũng tái đi, giống như vừa có một ai đó dội một thùng nước lạnh từ trên đỉnh đầu bà xuống, một giây sau, ngay cả ánh sáng trong mắt bà cũng tắt.

Thật ra Lưu Bội là một người rất mạnh mẽ.

Mặc dù năm đó Ôn gia có ân với Đỗ gia nhưng chuyện này không có chút liên quan nào đến Lưu Bội, nhưng vì bà là vợ của Đỗ Hoa Sênh nên lúc Ôn gia ngã xuống, bà đã cố gắng hết sức để vực nó dậy.

Kiểu người như thế này là người rất kiêu ngạo.

Ánh mắt bà không chứa được nửa hạt cát, chuyện gì cũng có thể biến thành sự kiêu ngạo của mình, nhưng tất cả mọi thứ bà làm lúc này lại bị con gái mình phá hỏng không sót lại gì!

Ôn Hủ Hủ nhìn người mợ đang bị đả kích nặng nề của mình, đột nhiên cô có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho bà biết.

”Mợ, con… con không có yêu cầu gì khác, mợ, chuyện này vì con mà mới xảy ra, nếu như con không thể ngăn chuyện này lại thì cũng không khác con đang tự tay giết anh ấy là bao, mợ, mợ hiểu lòng con không?”

”Vậy con muốn làm thế nào?”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Bội cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn chút máu của bà mang theo sự hoảng sợ.

Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị xiết chặt.

Cô không chịu được ánh mắt của mợ mình, cô quay đầu nhìn về phía khác: ”Mợ yên tâm, con sẽ không lấy mạng cô ta, hôm nay con đến đây cũng chỉ muốn chào hỏi hai người, nếu như cô ta vẫn còn khư khư cố chấp thì con sẽ không ngại dùng bất kì thủ đoạn nào để cô ta dừng chuyện này lại.”

Bất kì thủ đoạn?

Lưu Bội lập tức hoảng sợ: ”Con muốn làm gì? Cái gì gọi là bất kì thủ đoạn? Nó là đứa con gái duy nhất của cậu con, cho dù… nó làm sai, con cũng không thể cho nó thêm một cơ hội sao?”

Cuối cùng bà vẫn chọn bảo vệ con mình.

Ôn Hủ Hủ nhìn bà một cái, cũng không trách bà, cô cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được tấm lòng của bà.