Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 542



Chương 542

”Cô ấy ra ngoài tìm ngài mà? Tiên sinh, ngài không gặp cô ấy sao?”

Dì Vương vội vàng đi ra từ phòng mấy đứa nhỏ, thấy sắc mặt nôn nóng của chủ nhân thì không khỏi cảm thấy kì lạ.

Hoắc Tư Tước dừng bước.

Cô đi tìm hắn? Đi đâu để tìm hắn?

Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt của Lạc Du khi hắn trở về, cô ta đột nhiên không dây dưa với hắn như thường ngày, cảm xúc không tốt trong lòng ngày càng mạnh mẽ.

”Tiên sinh?”

Dì Vương đột nhiên thấy sắc mặt nam chủ nhân trẻ tuổi trở nên vô cùng kém, chị ta cũng cảm thấy bất an theo.

Nhưng hắn không để ý đến chị ta.

Hắn cầm lấy chìa khóa, chỉ ném lại một câu ”chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ” rồi xoay người rời đi.

Có thể cảm nhận được hắn đã mất đi sự tỉnh táo của ngày xưa.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, hai người họ vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ông trời không thể buông tha cho họ sao?

Dì Vương không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nhưng dì ta không biết rằng giữa họ xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều khi đó không phải là chuyện mà họ có thể quyết định, cũng không phải là chuyện họ có thể điều khiển được.

Lúc Ôn Hủ Hủ nhận được tin đã là rạng sáng, cô không quan tâm đ ến dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng chạy đến.

Kết quả cô vừa đến bệnh viện đã bị mợ Lưu Bội tát cho một cái.

”Cô cút đi! Cút ngay! Tôi không muốn thấy cô nữa, cút!”

Đây là lần đầu tiên bà ấy nói nặng lời với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ấy đánh cô.

Người Ôn Hủ Hủ cứng lại.

Cô mặc kệ khuôn mặt đau đớn, không quan tâm vết máu nơi khóe miệng, cô nắm lấy tay mợ, quỳ bộp xuống đất.

“Không phải như vậy, mợ, mợ nghe con giải thích, con thật… thật sự không muốn chị ấy chết.”

”Không muốn?”

Hai mắt Lưu Bội đỏ bừng: ”Không phải do cô thì tại sao Hoắc Tư Tước lại cho người theo dõi nhà tôi? Chẳng lẽ không phải cô ở chung với anh ta để đối phó Như Quân sao? Con bé đã ngoan ngoãn để cô xóa kí ức, sao cô còn không giữ lời mà giết nó?”

”Không phải, không phải như vậy!”

“Không phải như vậy? Ôn Hủ Hủ, đến bây giờ cô còn biện hộ được sao? Đó là tôi tận mắt nhìn thấy! Tôi thấy con bé chết trên tay người nhà họ Hoắc, cô nghĩ tôi mù sao? Hả?”

Lưu Bội điên cuồng gào lên, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc thường ngày lúc này đã trở đỏ bừng lên vì tức giận, ánh mắt đầy hận thù nhìn Ôn Hủ Hủ như muốn xé cô thành từng mảnh.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Cuối cùng cô không nói gì, ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống.