Nhưng Lâm n không quan tâm, lúc trước khi mời chào Ôn Hủ Hủ thái độ của ông ta vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Kiều Thời Khiêm.
”Mặt mũi của anh? Luật sư Kiều, tôi chưa từng nói anh giới thiệu người này cho tôi mà anh còn muốn tôi nể mặt anh à? Mặt nào của anh? Được, vậy anh để cô ta đưa toàn bộ đồ trong tay cho tôi đi, tôi sẽ nể mặt anh!”
”Ông…”
Kiều Thời Khiêm tức để đỏ bừng mặt.
Nhưng anh ta căn bản không có cách nào khác, vì sau khi người đàn ông kia nói xong câu này, tay chân đi theo sau ông ta đã lập tức tiến lên.
“Thời Khiêm, làm sao bây giờ?”
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hốt hơn.
Cô tuyệt đối không thể đưa những thứ này cho Lâm ân, đây là trái phiếu của cô, ông ta dựa vào đâu mà muốn lấy đi? Cô đưa rồi thì cái gì cũng không còn.
Ôn Hủ Hủ muốn giấu bản hợp đồng này đi.
Không ngờ sau khi những người này thấy cô muốn giấu hợp đồng thì lập tức lao đến muốn cướp đi: ”Đưa đồ đây!”
”Không được, đây là đồ của tôi, các anh dựa vào đâu mà cướp đi?” Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ không còn chút máu nào, cô ôm chặt lấy hợp đồng của mình, không nguyện ý buông tay.
Đồng thời cô cũng nhìn Kiều Thời Khiêm cầu cứu, hi vọng anh ta có thể giúp mình.
Nhưng phía Kiều Thời Khiêm đã hoàn toàn bất lực, lúc này một con dao sắc nhọn đã đặt ngang cổ anh ta.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi bản hợp đồng sắp bị những người này cướp đi, thiếu niên đội mũ áo màu xanh không một ai chú ý đến đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ đột nhiên tiến lên.
”Chị, nếu ông ta thích thì đưa cho ông ta là được rồi.”
”Cái…Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ mở to mắt nhìn thiếu niên lấy hợp đồng trong tay mình, ánh mắt không ngừng run rẩy.
”Không được, Tiểu Cận, chị không thể đưa thứ này cho ông ta được, đây là thứ duy nhất chúng ta có, đưa cho ông ta rồi chúng ta sẽ không còn vốn liếng để vực Ôn gia dậy nữa.”
”Không sao, cho dù chị đưa cho ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.”
Ôn Cận đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nói một câu.
Sau đó ngón tay thon dài của cậu cầm hợp đồng này đưa qua.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Không ra khỏi căn phòng này được? Có ý gì?
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao thiếu niên kia lại nói những lời này? Cậu không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Cậu có bị ngốc không vậy?
Đám người Lâm n cười to.
Mà sắc mặt hai người Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm lại càng trầm hơn.