Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 637



 

Chương 637

”Không biết chỗ chúng ta có cây gì nhỉ? Nếu có cây hương thung thì tốt.”

”Cây hương thung? Đó là gì vậy?”

Dù sao Ôn Hủ Hủ cũng chưa từng về nông thôn sống, cô nghe vậy thì khó hiểu hỏi.

Kết quả mẹ Tiểu Mạt Lỵ càng hưng phấn hơn, cô ấy vừa đi vừa miêu tả một cách sống động cho Ôn Hủ Hủ nghe, miêu tả thứ kia thành mỹ vị nhân gian khó gặp.

Ăn ngon như vậy sao?

Ôn Hủ Hủ có chút tò mò.

Mãi đến khi hai mẹ con cô đi theo mẹ con họ lên đỉnh núi, thấy chồi non màu đỏ sậm được mẹ Tiểu Mạt Lỵ bẻ ra từ thân cây trụi lủi.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu rõ.

Đây là không phải là mầm xuân trong thuốc đông y sao? Có thể trị các loại cảm lạnh tiêu chảy, trước cô cũng thường dự trữ trong nhà để đề phòng đứa nhỏ ốm.

Ôn Hủ Hủ quyết định làm xong việc sẽ hái một chút về để dự phòng.

Nhưng mẹ Tiểu Mạt Lỵ lại vô cùng quan tâm thứ này, lúc đầu vẫn còn nghe thấy tiếng, một lúc sau, khi Ôn Hủ Hủ đang nhổ cỏ thì Nhược Nhược chạy đến nói không thấy dì và Tiểu Mạt Lỵ nữa.

”Không thấy? Hai người họ đi đâu rồi?”

”Con không biết, dì mang Tiểu Mạt Lỵ đi hướng kia, nói là muốn hái chồi mầm non.”

Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói ngọt ngào kể lại cho mẹ nghe.

Người này thật là…

Ôn Hủ Hủ nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, nhớ đến lời cô giáo nói phải quay về nơi tập trung sớm thì có chút sốt ruột.

”Vậy chúng ta đi tìm hai người họ, nếu không sẽ không kịp tập trung với mọi người.”

”Được, mẹ.” Tiểu Nhược Nhược ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, sau đó hai mẹ con bắt đầu đi tìm mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.

Khoảng mười phút sau hai mẹ con càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Tiểu Mạt Lỵ, cũng không biết họ chạy đi đâu rồi?

”Mẹ, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, Nhược Nhược sợ.”

Đứa nhỏ thường có cảm giác thiếu an toàn khi phải đối mặt với hoàn cảnh mới, thấy con đường nhỏ phía trước không có bóng người, bé không muốn đi.

Ôn Hủ Hủ cũng không muốn, nhưng đến giờ vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia, nếu như xảy ra chuyện thì sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bế con gái lên, sau đó kiên trì đi vào bên trong.

”Mẹ Tiểu Mạt Lỵ? Tiểu Mạt Lỵ? Hai người có đây không?”

”…”

Không có âm thanh, sắc trời lờ mờ tối bao trùm đỉnh núi, xung quanh yên lặng khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Ôn Hủ Hủ không dám đi tiếp về phía trước.

Cô quyết định về trước rồi nói mọi người đi tìm hai mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.

Nhưng lúc cô ôm đứa nhỏ xoay người lại thì đột nhiên có một con rắn to bằng tay con nít xông ra từ bụi cỏ ven dường, cô bị dọa sợ đến mức hét lên, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng rồi lăn xuống con đường vừa đi ban nãy.