Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 89



Chương 89

Ôn Hủ Hủ đang phân vân không biết làm sao cho phải.

Cô liền rất nhanh nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, gần như ngay lập tức cô hoàn toàn bỏ đi chủ ý này, cô không rẻ mạt đến mức đó. Tên đàn ông chó đó đã giẫm lên cô để giúp đỡ ả tiện nhân không có liêm sỉ kia, vậy sao cô phải quan tâm đ ến sống chết của hắn chứ.

Ôn Hủ Hủ thản nhiên đi tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ cùng hai con.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau.

Ôn Hủ Hủ thức dậy, cô vốn định nấu bữa ăn sáng cho hai con. Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Dương.

“Cô Cố không xong rồi, tiểu thiếu gia bị bệnh.”

“Cậu nói cái gì? Bị bệnh? Tại sao Dận Dận lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn khỏe sao?”

Ôn Hủ Hủ vừa nghe lời này lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng để làm. Cô cầm điện thoại di động đi nhanh ra ban công lo lắng hỏi.

Lâm Tử Dương ở bên kia điện thoại che miệng của mình, đem thanh âm ép đến mức thấp nhất, giống như đang lén lút gọi điện báo cho Ôn Hủ Hủ: “Bởi vì tối hôm qua cô không tới, tiểu thiếu gia một mực không chịu đi ngủ, tự mình ngồi chơi đánh cờ đến gần sáng. Cô cũng biết sức khỏe của tiểu thiếu gia rồi đấy, chỉ cần hơi nhiễm lạnh một chút sẽ bị bệnh ngay. Tổng giám đốc cũng đang chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi bệnh viện.”

“!!!!”

Ôn Hủ Hủ ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô tự trách bản thân mình, lòng đau như cắt, hoang mang cầm điện thoại di động đi vào.

Cô còn xứng là mẹ không?

Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì [email protected] muốn ích kỷ của bản thân, ngay cả sức khỏe của con cô cũng không quan tâm.

Ôn Hủ Hủ lo lắng trở lại phòng khách.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ vừa có chút việc gấp, hôm nay chúng ta ăn tạm đồ ăn sáng ở ngoài nhé. Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”

“Vâng ạ, mẹ có chuyện gì vậy?”

Vừa vặn lúc, Mặc Bảo dẫn theo em gái mặc đồ chỉ tề đi ra nghe mẹ nói liền vui vẻ đồng ý. Chỉ là, sắc mặt mẹ khó coi như vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì?

Ôn Hủ Hủ tùy tiện nói qua loa với con trai: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là con trai bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem thử.”

Hả?

Hoắc Dận bị bệnh rồi?!

Mặc Bảo cùng Nhược Nhược cả hai cùng lắp bắp kinh hãi.

Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đến nhà trẻ. Nhìn theo bóng lưng vội vàng biến mất của mẹ, hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với vẻ cay đắng.

“Anh, hình như mẹ đang nói về anh Hoắc Dận, anh ấy bị bệnh sao?”

“Ừ!”

Mặc Bảo cũng cau mày.