Cô cho rằng những chuyện này sớm bị quên đi không còn một mảnh, nhưng hương vị cây ích mẫu này, càng ngửi càng cảm thấy quen thuộc. Khi còn trẻ người người non dạ, hình ảnh những ký ức sáu năm trước rõ ràng xuất hiện ở trong đầu. Cái người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng kia, cái người chồng nhìn như ôn nhu kia...
Cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sừng sững ở chỗ không xa, cả người anh nhếch nhác, áo lông trước ngực anh ẩm ướt một mảng lớn, lại vẫn bốc lên hơi nóng.
Đường Hạo Nam cũng nhìn cô đang nằm trên giường, cái người phụ này đã không còn ỷ lại vào chính mình nữa rồi, sự chán ghét trong mắt cô, quả thực làm anh hít thở không thông!
Ngay khi anh muốn xoay người rời đi, từ khóe mắt cô chảy xuống nước mắt trong suốt, chạm đến trái tim anh...
Nước mắt liền như vậy không nhịn được chảy xuống, nước mắt ấm áp thấm đậm hốc mắt khô khốc, có phần đâm đau, là có bao nhiêu năm không chảy qua một giọt nước mắt rồi?
Hạ Nhất Nhiễm cũng cực kỳ kinh ngạc hành vi của chính mình, nước mắt này là không do chính mình khống chế, đầu óc hoàn toàn là những hình ảnh xa xôi mà mơ hồ này...
Anh hướng bên giường đến gần, kích động ngồi xuống, dùng lực kéo cô vào lòng mình, "Anh đừng đụng vào tôi! Cút! Cút cho tôi!"
Người phụ nữ cường thế, trầm tĩnh, mất đi trấn định, lên tiếng quát, nước mắt rơi được càng thêm mãnh liệt, âm thanh khàn khàn.
Đường Hạo Nam không để ý sự phản kháng của cô, gắt gao giữ chặt cô vào trong lòng mình, hung hăng dùng lực ôm lấy, đem đầu cô đè trong ngực chính mình, cô có phải vẫn còn còn để ý anh hay không?! Có phải còn nhớ rõ toàn bộ những chuyện đã qua của họ hay không?
Có phải hay không, nhớ tới những cái này, lại vẫn giống anh, bị cảm động, cuốn hút?
"Nhiễm Nhiễm..." Giọng người đàn ông trầm thấp khàn đặc, chứa đầy nồng đậm đau thương, gặp cô như vậy, tới cùng là đau lòng, mà còn không phải một dạng đau, tê tâm liệt phế, chỉ có đem cô ôm chặt lấy, mới có thể giảm bớt cảm giác đau đớn kia.
"Đừng gọi tôi! Đường Hạo Nam! Anh cút cho tôi! Đừng đụng vào tôi!" Cô quật cường quát, bị đau bụng kinh hành hạ, cũng bị những hồi ức xa xôi này hành hạ đến không thở nổi.
Cùng với những thương tổn đã từng gần như đem cô đẩy vào chỗ chết!
Anh còn có cái tư cách gì quan tâm chăm sóc sóc, ôm cô, còn vẫn gọi cô như thế.
Chỉ làm người ta cảm giác vô cùng dối trá.
Đường Hạo Nam giống không có nghe thấy, đem cô ôm chặt, ôm chặt hơn, gắt gao không nguyện buông ra.
Có thể ôm cô như thế, cũng là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Hạ Nhất Nhiễm tránh không thoát ôm ấp của anh, cũng không còn khí lực tiếp tục phản kháng, liền như vậy vô lực bị anh ôm vào trong ngực, một giây một giây thầm đếm thời gian.
Qua không biết bao nhiêu lâu, trong lòng cô bình tĩnh, anh mới chịu buông cô ra, Hạ Nhất Nhiễm vẫn không nhúc nhích, cũng không ngủ, mặt không chút thay đổi.
"Đừng uống thuốc giảm đau, có hại đến cơ thể..." Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Hạ Nhất Nhiễm vẫn không chút phản ứng, giống không có nghe đến.
Anh đặt cô xuống giường, vì cô đắp chăn, "Nini rất giống em khi còn nhỏ, có lẽ di truyền em, cực kỳ thích cùng với anh, anh cũng cực kỳ không hiểu."
"Con bé không phải con của anh! Con của anh đã ở trong trận tai nạn xe kia, không có! Về sau tôi đã suy nghĩ cẩn thận, không có cũng được, đây là ý trời, cũng là trừng phạt! Liên hệ duy nhất giữa tôi và anh cũng triệt để chặt đứt! Tôi hiện tại thật sự không hề liên quan gì đến anh rồi! Đường Hạo Nam, tôi đối với anh một chút cảm giác lại càng không có! Hi vọng sau này anh đừng đến phiền tôi nữa. Nhìn thấy anh, làm cho tôi cảm thấy rất ghê tởm!"
Cô lại kích động quát, vẻ mặt căm giận.
Đứa nhỏ, thành nỗi đau mãi mãi in sâu trong lòng cô, nhìn đến Đường Hạo Nam, sẽ nhớ tới những thứ này, nhớ tới cảnh ngộ cô phải chịu đựng mấy năm qua.
Đường Hạo Nam trong lòng lại càng không có cảm xúc, tâm đang run run.
"Chẳng lẽ, làm bạn bè cũng không được sao?!" Anh lớn tiếng hỏi lại, tựa như lời bài hát vậy, "Giống bạn bè một dạng..."
Anh làm không được đối cô không chút phản ứng, quan tâm cũng không nói gì đứt liền đứt, rất muốn giống bạn bè một dạng, cùng cô ở chung, thỉnh thoảng có thể gặp mặt cô, giúp đỡ cô, quan tâm cô.
Hi vọng cô không cần lãnh nghiêm mặt đối mặt chính mình, có thể cùng anh mỉm cười trò chuyện.
"Bạn bè?!" Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, "Đường Hạo Nam! Tôi có thể không hận anh liền tốt lắm rồi! Anh còn muốn làm bạn bè với tôi?! Anh là đang nằm mơ sao?!" Cô kích động châm chọc.
Làm sao có khả năng còn có thể cùng anh làm bạn bè, quả thực là đầm rồng hang hổ!
Người này da mặt sao lại dày như thế?!
"Vậy em hận anh đi!" Anh quát to, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cô nếu có thể hận anh, cũng là tốt thôi, ít nhất mỗi ngày đều có thể nhớ đến anh.
Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, "Toàn bộ những gì liên quan đến anh, đối với tôi chỉ là lãng phí thời gian! Tôi không rảnh rỗi thời gian dùng để hận anh như vậy!"
Đường Hạo Nam bị lời của cô tổn thương đến thương tích đầy mình, ngực từng đợt đau thắt, cảm giác chính mình nói với cô một câu, đều là đang tự tìm không thú vị.
Cô là quyết tâm không thích anh rồi.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng không biết phân biệt!" Thái độ của anh đột nhiên liền thay đổi, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt kiêu ngạo!
Cô liền biết người này vẫn lại là tính xấu không đổi, vừa nãy thiếu chút nữa bị vẻ thâm tình của anh lừa gạt đến chỗ.
Anh là người đàn ông cặn bã vô tình vô nghĩa, làm sao có khả năng có tình cảm sâu nặng?!
Cô không nói lời nào, đóng lại hai mắt, quay người lại, đưa lưng về phía anh, thật sự không nghĩ để ý đến anh.
Qua không biết bao nhiêu lâu, cô ngủ thiếp đi, trong mơ màng, giống như có người ở trên bụng cô thả túi chườm nóng, cực kỳ ấm áp, để cho cô cảm giác cực kỳ thoải mái, trong ổ chăn không còn lạnh lẽo như vậy rồi.
...
Lần đầu tiên sau sáu năm, Đường Hạo Nam lần đầu tiên đi tìm Lục Ngộ Hàn.
Năm đó bởi vì chuyện của Hạ Nhất Nhiễm, Lục Ngộ Hàn cùng Đường Hạo Nam triệt để trở mặt, Đường Hạo Nam mấy năm nay cũng không chủ động đi tìm Lục Ngộ Hàn.
Trong sân, Lục Ngộ Hàn đứng đưa lưng về phía Đường Hạo Nam.
"Cô ấy vì giảm đau bụng kinh, đang uống thuốc giảm đau liều cao, thứ này tác dụng phụ rất lớn, người khuyên nhủ cô ấy đi." Đường Hạo Nam nhìn bóng lưng Lục Ngộ Hàn, bình tĩnh nói.
"Con quan tâm cô ấy như thế sao? Vậy tại sao lại vẫn cùng Đồng Y Mộng thông đồng một chỗ?" Lục Ngộ Hàn châm chọc hỏi.
"Chuyện của tôi, người không xen vào, người nếu là thực thích cô ấy, liền khuyên cô ấy đừng uống thuốc giảm đau nữa!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, mặt hiện vẻ không vui, có một loại phiền muộn đem người phụ nữ của chính mình giao cho người khác.
Cho dù, người phụ nữ kia sớm đã không còn thuộc về chính mình.
Anh nói xong liền xoay người đi.
"Ta nghe nói con đã nhiều năm uống thuốc ngủ, Đường Hạo Nam, con có phải nghĩ muốn chết sớm một chút hay không?" Lục Ngộ Hàn nhìn bóng lưng của anh, trầm giọng hỏi, ngữ điệu chứa đầy châm chọc.
Tới cùng là là cháu trai của mình, trong lòng vẫn lại là không hy vọng anh gặp chuyện không may.
Đường Hạo Nam không nghĩ tới Lục Ngộ Hàn liền biết những thứ này, có phải chuyện gì đều đã giấu diếm không qua được mắt cậu hay không?
"Người cũng đừng xen vào việc của người khác, ở trước mặt mẹ tôi đừng nói bậy, ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm cũng đừng nhắc đến!" Đường Hạo Nam đưa lưng về phía Lục Ngộ Hàn, giương giọng nói câu.
"Đường Hạo Nam, chuyện con để cho ta khinh bỉ nhất chính là, vĩnh viễn sợ hãi như vậy!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng quát, Đường Hạo Nam cũng không quay đầu lại đi tới.
Anh là cực kỳ sợ, sợ phải cam lòng rời khỏi.
...
Thời gian hành kinh kết thúc, Lục Ngộ Hàn liền mang cô đi khám trung y, bệnh thể hàn của cô càng nghiêm trọng, cần uống thuốc Đông y điều trị.
"Cậu, cám ơn người, luôn quan tâm con như thế, người là tốt nhất, cái chuyện gì đều biết!" Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở Lục Ngộ Hàn trong xe, nhìn anh chính đang lái xe, cảm kích cũng cảm khái nói.
"Nhiễm Nhiễm, đây là..." Lục Ngộ Hàn bản năng muốn nói là ý của Đường Hạo Nam, sợ Hạ Nhất Nhiễm biết rõ, không chịu uống thuốc, vội vàng ngừng, "Đây là chuyện ta phải làm!" Anh bổ sung thêm.
"Sao lại phải nên làm, người lại không nợ con cái gì..." Hạ Nhất Nhiễm cảm khái, hít một hơi thật sâu.
Lục Ngộ Hàn cười mà không nói, xe tại ngã tư đường dừng lại, trên màn hình điện tử phía trên Cao ốc đối diện led màu sắc rực rỡ, chính đang truyền phát tin tức Đồng Y Mộng tiếp thu phỏng vấn.
Cái gì Thiết Kế Sư nổi danh...
Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh, "Dựa vào sao chép tác phẩm người khác của người khác mà trở nên nổi tiếng mà thôi!"
Lục Ngộ Hàn quay đầu nhìn cô, "Con là nói, tác phẩm của Đồng Y Mộng là sao chép?"
"Đúng vậy, sao chép chính là tác phẩm của Vivian Wang đó!" Hạ Nhất Nhiễm nhìn người mẫu trên màn hình mặc áo cưới kia, quả thực cùng thiết kế năm đó của Vivian, cô từng mặc thử qua là giống nhau như đúc...
"Con vốn tưởng rằng, cô ta vài năm nay tại Anh quốc học tập nâng cao trình độ, khả năng thực ưu tú, hiện tại xem ra... Giang sơn dễ đổi, một người lòng dạ là như thế nào, làm cái gì đều đã như vậy." Cô tiếp tục trào phúng nói, Lục Ngộ Hàn nhíu mày, chưa nói cái gì.
Lúc đó, Đường Hạo Nam ngồi ở trước TV trong căn hộ, nhìn đến tác phẩm dự thi của Đồng Y Mộng, mày hơi nhíu lại.
Anh tắt TV, cầm lấy điện thoại...
...
Trên TV đang trực tiếp trận chung kết cuộc thi thiết kế áo cưới.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến Đồng Y Mộng cũng lọt vào trận chung kết, tức giận đến nghĩ muốn lập tức tắt TV!
Lúc này, khách mời đang tuyên bố quán quân của trận chung kết, đèn pha chiếu thẳng vào trên mặt Đồng Y Mộng, dáng vẻ của cô ta như sắp khóc đến nơi, cái dạng này, làm Hạ Nhất Nhiễm càng thêm khinh bỉ.
"... Quán quân chung cuộc chính là, Thiết Kế Sư nổi tiếng từ Anh quốc trở về của chúng ta, Dream! Đồng Y Mộng tiểu thư!"
Khách mời hô lên tên Đồng Y Mộng, toàn trường cũng sôi trào, Đồng Y Mộng che miệng, đã lệ nóng doanh tròng rồi.
Cô ta mặc cái váy lụa cúp ngực mỏng, một mái tóc dày đẹp đẽ đen tuyền theo vai phải buông rơi đến trước ngực phải, thật cẩn thận bước lên sân khấu nhận thưởng.
Hạ Nhất Nhiễm xem tv, vậy mà đã quên tắt.
Có thể là nghĩ muốn nhìn xem Đồng Y Mộng là như thế nào giả vờ Bạch Liên hoa, tiếp tục ra vẻ giả tạo.
Quả nhiên, cô ta cầm cúp, vừa khóc, dáng vẻ lệ nóng doanh tròng, lúc này, đèn pha tụ lại chiếu ở trên mặt Đường Hạo Nam ngồi dưới sân khấu.
Quả là một cặp xứng lứa vừa đôi!
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng cảm khái châm biếm, tiếp tục mê muội nhìn, nghe Đồng Y Mộng như thế nào giả vờ giả vịt nói xong một đống lời ghê tởm.
"Người tôi muốn cảm ơn nhiều nhất, cũng là người quan trọng nhất đời này của tôi, tôi cảm kích anh ấy, vẫn không rời không bỏ làm bạn bên tôi..."
Không cần đoán cũng biết là ai, Hạ Nhất Nhiễm ghê tởm nghĩ muốn phun, thật muốn xé nát bộ mặt dối trá kia của Đồng Y Mộng.
Yêu Đường Hạo Nam như vậy, lại còn cùng Đường Hạo Thăng lên giường?
Thật sự chịu không nổi, cô cầm lấy điều khiển từ xa, lúc này, toàn bộ ngọn đèn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, dưới sân khấu một mảnh yên tĩnh, Đồng Y Mộng kinh ngạc nhìn người đang hướng tới chính mình đi đến.
Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái nhận ra người trên sân khấu chính là Vivian Wang!
Lòng, dâng lên!
Vivian Wang tại sao đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ cô cũng phát hiện Đồng Y Mộng sao chép tác phẩm của mình rồi hả?
Cô vốn là nghĩ muốn vạch trần Đồng Y Mộng, đáng tiếc, không có chứng cớ, bộ áo cưới năm đó Vivian thiết kế, giống như cũng không công khai triển lãm qua.
Vivian không phải một mình lên sân khấu, cô mặc toàn thân đồ công sở màu trắng đen lịch sự nghiêm chỉnh giỏi giang, phía sau đi theo hai nam trợ lý, bọn họ nâng mô hình người mẫu mặc áo cưới lên sân khấu.