Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 152: Anh hiện tại chỉ là vai phụ



Giữa hai người bảo trì khoảng cách nhất định, nghe Đường Hạo Nam nói lời quan tâm, Hạ Nhất Nhiễm nghiêng đầu, nhìn về phía anh.

Đường Hạo Nam cũng nhìn cô.

Trên người cô quần áo có nhiều nếp nhăn, gương mặt gầy gò, tóc cũng không chải gọn, xem ra phong trần mệt mỏi, cực kỳ tiều tụy.

Phụ nữ, vốn nên là dựa ở trong ngực đàn ông, nhận hết bảo hộ cùng yêu thương, mà cô?

Cô mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ? Một người gánh vác bao nhiêu chuyện?

Đường Hạo Nam nhớ lại cô bị tạm giam đã sắp hai ngày, có kích động muốn kéo cô vào trong lòng, nhưng phòng bị trong hai mắt cô, để cho anh không dám đến gần.

"Anh lại lo chuyện bao đồng làm gì? Tôi không cần anh trợ giúp bất cứ cái gì!" Hạ Nhất Nhiễm vẫn như cũ một vẻ đối với anh lạnh lùng, thái độ lạnh lùng, giống như chuyện của cô, không cần anh nhúng tay dù chỉ một chút.

Liền biết cô chính là có phản ứng này.

"Đừng dùng ánh mắt phòng thú dữ nhìn anh, thật giống như anh sẽ thực hại em vậy." Anh nhạt cười nói.

Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, tầm mắt nhìn về phía trước, thở sâu.

"Tôi hiện tại muốn đi đến chỗ cậu bên kia..."

"Được!"

Anh đồng ý, lập tức ra lệnh lái xe chạy đến biệt thự Lục Ngộ Hàn.

...

Vừa mới vào biệt thự, Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy Lục Ngộ Hàn, trực tiếp liền nhào vào trong lòng anh.

Hình ảnh như vậy, đâm đau hai mắt Đường Hạo Nam.

"Cậu... Con không sao... William mấy ngày nay có khỏe không?" Hạ Nhất Nhiễm hít hít cái mũi nói, đỏ mắt vành mắt, đối mặt Lục Ngộ Hàn, liền giống như đối mặt người thân nhất.

Cô không coi ai ra gì mà đối diện Lục Ngộ Hàn, tự nhiên như vậy.

Đường Hạo Nam trong lòng chua xót khó chịu, ở trong lòng cô, người có thể cho cô dựa vào, là Lục Ngộ Hàn, không phải anh rồi.

Anh Hạo Nam đã từng có thể để cô sống nương tựa dựa dẫm, người đã từ là chồng cô, người yêu...

Anh lén lút đi tới phòng bếp, yên lặng rời đi, đem không gian để lại cho bọn họ.

Đường Hạo Nam gần đây vẫn cảm thấy, chính mình đã ở trong thế giới Hạ Nhất Nhiễm chào cảm ơn cuối vở kịch, hoặc là nói, trở thành một vai phụ không đáng để mắt tới.

Anh hâm đồ ăn, làm nóng cơm bưng ra ngoài, "Ăn chút cơm đi!"

Anh giương giọng, cắt ngang hai người vẫn đang nói chuyện phiếm.

"Nhanh đi ăn chút cơm đi, nhìn dáng vẻ tiều tụy của con đi, lát nữa thằng bé thức dậy, nhìn đến cũng lo lắng!" Lục Ngộ Hàn vội vàng nói, Hạ Nhất Nhiễm lúc này mới nghe lời đi rửa tay ăn cơm.

Đường Hạo Nam bưng canh đi ra, sau khi cô ngồi xuống, anh tay trái cầm bát, tay phải cầm thìa, xem ra rất quen thuộc.

Hạ Nhất Nhiễm không lại kháng cự, bưng lên cơm liền ăn ngấu nghiến, bộ dạng rất đói, thấy Đường Hạo Nam đau lòng không thôi.

"Em ăn từ từ! Đừng để bị nghẹn!" Anh nói xong, vội vàng dùng bát không múc nước canh, dụng thìa giơ giơ lên, giao cho cô, "Uống chút canh."

Hạ Nhất Nhiễm bưng lên nước canh nhiệt độ vừa phải, toàn bộ uống xong.

"Coi con đói thành như vậy, tại cục cảnh sát không cơm ăn sao?"

"Không tâm tình ăn." Lục Ngộ Hàn hỏi, cô vội vã trả lời.

Đường Hạo Nam lén lút ở trên sô pha một bên ngồi xuống, giả bộ xem tạp chí, không quấy rầy bọn họ nói chuyện, chỉ nghiêng tai nghe.

Đối mặt Lục Ngộ Hàn, Hạ Nhất Nhiễm là hỏi cái gì đều nói, nhưng mà, tình cờ nhìn thấy Đường Hạo Nam cũng ở đây, vẫn lại là có phần giữ lại.

"Nhiễm Nhiễm, ta tại Singapore là thật không có thế lực gì, không giúp được con, còn phải tựa vào Hạo Nam! Con tốt nhất đem chân tướng mọi chuyện nói rõ ràng với nó, nó mới có thể nghĩ được biện pháp tốt nhất giúp cô!" Lục Ngộ Hàn cũng không kiêng dè, ngay trước mặt Đường Hạo Nam nói.

"Ai muốn anh ta giúp!" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng phản bác, Lục Ngộ Hàn lại nở nụ cười.

"Không có Hạo Nam, con bây giờ vẫn còn bị tạm giam đấy! Đừng hành động theo cảm tình, nhiều người sức lớn!" Lục Ngộ Hàn cười khuyên, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía Đường Hạo Nam đang ngồi trên ghế sofa cúi thấp đầu, là thật tâm không muốn anh cái người chồng trước này can dự vào chuyện Đổng gia...

Nhiều xấu hổ!

"Cậu, bản thân con sẽ tự nghĩ biện pháp!" Cô nói xong, buông đũa xuống, "Con đi trên lầu nhìn xem thằng bé!"

Vội vàng chạy, đã khẩn cấp gặp con trai rồi.

"Hạo Nam! Con chớ nhụt chí, còn nhiều thời gian!" Lục Ngộ Hàn làm không hiểu Đường Hạo Nam trong lòng chua xót, vỗ vỗ bờ vai của anh, trầm giọng nói.

"Ài! Không phải chỉ là một người phụ nữ không biết phân biệt thôi sao..."

"Con lại như vậy nữa rồi!" Lời Đường Hạo Nam nói bị Lục Ngộ Hàn nghiêm khắc cắt ngang.

...

Hai mẹ con lần đầu tiên chơi đùa phát ra tiếng cười vui, Hạ Nhất Nhiễm thấy con trai đang toét miệng cười, lại vẫn lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, đột nhiên liền nước mắt rơi đầy mặt, con trai vẫn dáng vẻ lạnh lùng của cô, lúc cười rộ lên cực kỳ ấm áp, giống như mặt trời nhỏ.

Cô một tay kéo cậu bé gắt gao ôm ấp ở trong ngực, "William, lúc con cười rộ lên dáng vẻ thực đẹp trai! Hứa với mẹ, sau này phải thường xuyên cười, có được hay không?"

"Con là người yêu nhỏ của mẹ, làm bạn trai nhỏ ấm áp của mẹ có được hay không? Chúng ta rất nhanh có thể sống cùng nhau rồi! Chúng ta cùng Nini còn có Đại Hoàng sống cùng nhau, có được hay không?"

Hạ Nhất Nhiễm giọng truyền tới trong tai Đường Hạo Nam đang đứng ở ngoài cửa.

Trái tim thắt lại.

"Tương lai một nhà ba người chúng ta, còn có Đại Hoàng, ở trong một tòa xinh đẹp, trong căn phòng lớn, mẹ mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm cho các con, các con mỗi ngày cho Đại Hoàng ăn, tắm rửa, mẹ còn có thể trồng hoa, buổi tối lúc đi ngủ, mẹ nằm ở chính giữa, Nini nằm ở bên trái, con nằm ở bên phải của mẹ, mẹ kể cho các con nghe thật nhiều truyện cổ tích..."

Hạ Nhất Nhiễm ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp tương lai, đây là tâm nguyện duy nhất những năm gần đây của cô, chính là có thể được sống ngày tháng bên cạnh con trai.

"Vậy, cha thì sao?!" William lớn tiếng hỏi, Đường Hạo Nam ngoài cửa nắm chặt quả đấm.

Hạ Nhất Nhiễm cũng ngây ra, Đường Hạo Nam nói cho william rồi sao?

"Không có cha... william, mẹ có thể làm mẹ của các con cũng có thể làm cha các con! Không cần cha..." Cô lẩm bẩm nói, tự nhận là một người cũng có thể xây dựng một cái nhà hoàn chỉnh, mấy năm nay, không phải đều là một người gánh vác hết sao?

Cô không cần đàn ông!

Đường Hạo Nam đứng ngoài cửa cười khổ, thất bại, mất mác, hành hạ trái tim anh.

"Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ! Con cùng Nini không có sao?" William lớn tiếng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bộ dạng rất khổ sở.

Thấy con trai khổ sở, Hạ Nhất Nhiễm cũng mất mác theo, "William, con muốn cha sao?"

Cậu bé nặng nề mà gật đầu.

Kỳ thật, tính cách cậu bé thay đổi, cũng là bởi vì hai người lớn bọn họ.

Đứa nhỏ thông minh biết rằng, mẹ thương yêu mình, cưng chiều mình, cậu bé muốn người nào làm cha, mẹ nhất định đều suy xét.

Nhóc con này hiện tại là muốn cột dây tơ hồng cho cha mẹ mình đây mà...

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, chẳng lẽ, vì con, cô muốn cùng Đường Hạo Nam hợp lại?

Không có khả năng!

Đường Hạo Nam vừa muốn xuống lầu, William chạy ra, "Chú ơi! Con muốn đá bóng cùng người!"

Cậu bé thân thiết khác thường ôm chân dài của anh, ngửa đầu, làm nũng lớn tiếng nói.

Đường Hạo Nam có phần thụ sủng nhược kinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên, nhìn con trai của mình, lập tức, cứng ngắc cười cười, cong người, một tay ôm lấy cậu bé.

"Đi! Chú hôm nay dạy con tuyệt chiêu!" Anh đem con trai bế lên cao, để cho hai chân cậu bé ở trên cổ anh, rất cao, vẫn lại là thang lầu, William sợ tới mức ôm chặt cha, lại có cảm giác vừa hạnh phúc vừa kích động, cậu bé xoay người nhìn về phía mẹ, hướng cô hưng phấn mà vẫy tay.

Hạ Nhất Nhiễm cứng ngắc nở nụ cười, nhìn Đường Hạo Nam để cho con trai cưỡi ở trên cổ anh như vậy, hai cha con một lớn một nhỏ, xem ra rất yêu thương hạnh phúc.

...

Trên sân bóng màu xanh, chỉ có một nhà ba người bọn họ, Đường Hạo Nam đang cùng con trai đá bóng, Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trước khung thành, làm bộ như là Thủ Môn.

Nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, miệng cô bất giác vẫn cong lên, tạm thời coi bọn họ như làm cặp cha con, không có ngăn cách, chưa từng có quá khứ, con trai cực kỳ vui vẻ, cô cũng rất thỏa mãn rồi.

Nhìn dáng vẻ Đường Hạo Nam đá bóng, lúc lơ đãng, cô đã nghĩ tới trước kia.

Cái người đàn ông không gì làm không được này, lúc ở trường học, có thể chơi bóng rổ, lại đá banh giỏi, mà cô, vĩnh viễn là fan trung thành của cô.

Đường Hạo Nam đá đá, đột nhiên quỳ xuống, Hạ Nhất Nhiễm một trận hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, chạy tới.

"Anh làm sao vậy?!" Nghĩ đến lúc trước anh vừa mới làm phẫu thuật, trong lòng một trận bối rối, sợ anh bệnh cũ tái phát.

William cũng vẻ mặt lo lắng, Đường Hạo Nam ngồi ở trên thảm cỏ, lắc đầu, "Tê chân thôi! Không có chuyện gì! Lớn tuổi, không được!"

Anh cười nói, nhìn mắt con trai, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, "Chú không được rồi, con phải mau mau lớn lên, chăm sóc tốt cho mẹ con!"

Có thể hiểu được Hạ Nhất Nhiễm lúc trước tại sao nói, cô đã không có năng lực đi yêu một người người đàn ông, hiện tại, trong lòng cô đều là con đi?

Yêu một người quá đau khổ, cô đem tất cả hi vọng đều đã ký thác vào trên người bọn nhỏ, bọn chúng, sẽ không thương tổn cô.

"Người còn đang khỏe mạnh, nói những thứ này để làm gì?! William đương nhiên muốn khỏe mạnh cường tráng lớn lên, bảo vệ mẹ, đúng hay không?"

Hạ Nhất Nhiễm ôm con trai, cầm khăn tay giúp thằng bé lau mồ hôi trên trán.

William lắc đầu, "Con phải bảo vệ bạn gái của con, người nên là do cha tới bảo vệ!"

Lời con trai nói, dạy Hạ Nhất Nhiễm nháy mắt thương tâm mất mác, vểnh môi, ủy khuất nhìn cậu bé.

"Con cái thằng nhóc đáng ghét này, con mới bao tuổi, liền biết bạn gái rồi hả?" Cô vỗ mông cậu bé, làm nũng nói.

"Con đi đá bóng đây!" William một vẻ như người lớn nói xong, vội vàng chạy.

Chỉ còn lại có Đường Hạo Nam cùng cô.

"Anh đã khá hơn chưa?" Cô nhàn nhạt hỏi, không liếc anh một cái.

"Lập tức liền tốt rồi! William giống như đã tiếp nhận em rồi." Đường Hạo Nam khẽ cười nói.

Chung quanh tất cả đều phảng phất mùi mồ hôi trên người anh.

Hạ Nhất Nhiễm tầm mắt rời vào trên người con trai ở chỗ không xa.

"Nó là một đứa trẻ thiếu tình thương, cũng rất ngạo kiều, giống anh..."

Lời vừa thốt ra, liền có chút hối hận rồi.

Đường Hạo Nam tim cũng thắt lại, nghĩ đến chính mình trước kia là một kẻ kiêu ngạo, rõ ràng thích cô, lại không thừa nhận, rõ ràng để ý, lại nói trái lòng mình.

"Như vậy không được, em phải đem thằng bé bồi dưỡng thành người ôn nhu ấm áp giống cậu vậy!" Anh cười nói, vỗ bờ vai cô.

"Đúng! Con tôi nhất định phải là một chàng trai ấm áp, không thể giống tính tình của anh, nếu không tương lai đến vợ đều đã không có!" Cô lớn tiếng nói, trong lòng có nhàn nhạt thương cảm, Đường Hạo Nam càng khó chịu.

"Anh hiện tại cũng là người đàn ông ôn nhu ấm áp, chỉ là em không phát hiện mà thôi... Anh hiện tại biến thành cái dạng gì, em đều đã ghét bỏ mà thôi..." Anh ra vẻ vui đùa nói, rồi lại đứng dạy, kỳ thật là đang lên án.

Không thích chính là không thích rồi.

Yêu một người, mặc kệ đối phương là cái dạng tính cách gì, đều có thể chấp nhận.

Cô không thích anh, anh có thay đổi ra sao, đều đã chẳng giúp được gì, Đường Hạo Nam một tay lấy cô kéo lên, "Em cũng nên hoạt động nhiều một chút, thể lực rõ ràng không tốt!"

Anh nói xong, kéo cô cùng chạy.