Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 212: Đem đàn ông bên ngoài về nhà



Hạ Nhất Nhiễm thái độ trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi. "Tốt, tôi cho người đi sắp xếp một phòng cho anh."

Đem mỳ thịt bò hướng trên bàn trà đẩy qua, Hạ Nhất Nhiễm xoay người lên lầu. Bề ngoài xem ra vẫn cực kỳ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã mừng như điên không kềm chế được.

Rốt cục cô không phải chống chọi với sóng ngầm mãnh liệt ở Đổng gia, đơn độc một mình chiến đấu rồi! Cho dù đơn giản chỉ là một người đàn ông không hề quen biết do Đường Hạo Nam sắp xếp ở bên cạnh cô cũng được, ít nhất mỗi lần khi cô mờ mịt không biết làm sao, vẫn có người sáng suốt nhắc nhở cô là đủ rồi.

"A!" Hạ Nhất Nhiễm mạnh đâm vào một lồng ngực lạnh cứng.

"Em đi đứng kiểu gì vậy!" Đổng Hưng Á giọng lạnh lùng, cùng vẻ mặt buổi sáng của anh ta khi nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm từ bên ngoài trở về quả thực là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Đen hơn đít nồi cháy, giống như không biết người khác thiếu anh ta rất nhiều tiền vậy.

Đổng Hưng Á ánh mắt có chút lãnh từ trên người đàn ông ở phòng khách đảo qua.

"Đây là tên đàn ông em từ bên ngoài mang về?" Giỏi lắm! Anh ta vốn cho là cô chỉ là ra ngoài hẹn hò cùng chồng trước Đường Hạo Nam của mình thôi, lại thật không ngờ, Hạ Nhất Nhiễm lá gan đã lớn đến có thể đem người trở về trong nhà anh ta luôn rồi!

Xem nhà cũ Đổng gia là nhà riêng của Hạ Nhất Nhiễm cô sao? Vậy mà thứ chó mèo nào cũng dám đem về nhà anh ta!

"Đúng, đây là bác sĩ tư nhân do tôi tự mình mời về." Hạ Nhất Nhiễm ngửa đầu, nhìn Đổng Hưng Á ánh mắt không chút kiêu căng hay nịnh nọt, tràn ngập ý tứ chiến đấu.

Đổng Hưng Á lửa giận, lại một lần nữa bị Hạ Nhất Nhiễm thái độ ôn hoà dẫn đốt lên.

"Hạ Nhất Nhiễm, em cho rằng chỗ tôi là khách sạn sao? Ra ngoài truy lạc xong, là có thể phủi mông mặc kệ trở về ăn cơm đi ngủ, bây giờ còn đem đàn ông bên ngoài không rõ ràng trở về, em đã nghĩ xong hậu quả sao?" Anh ta làm cho cô phải trả giá thật nhiều, nhất định phải như vậy! Trước đó anh ta còn muốn chính mình nhất định không cần dùng thái độ bạo lực đối đãi Hạ Nhất Nhiễm, muốn dùng thiệt tình ấm áp đối xử với cô, làm tan chảy trái tim cô, hiện tại suy nghĩ một chút, thật đúng là châm chọc, quá ngu xuẩn rồi!

"Đúng vậy, chẳng thế thì anh cho rằng nơi này là cái gì? Vẫn lại là nhà thật sao." Hạ Nhất Nhiễm không chút nào sợ Đổng Hưng Á tức giận, ngẩng đầu lên, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, trực tiếp cùng Đổng Hưng Á tranh cãi.

Đổng Hưng Á vốn dĩ tay đã nắm thành quả đấm chậm rãi buông ra, giận quá thành cười.

"Được được được, Hạ Nhất Nhiễm, em giỏi lắm, em hiện tại thật sự là càng ngày càng làm càng, xem ra vẫn lại là tôi đối với em quá tốt rồi! Cho nên mới cho em hết lần này đến lần khác, không biết trời cao đất rộng!" Nếu cô không biết điều như thế, vậy anh ta cũng không cần phải dễ dàng tha thứ như vậy nữa.

"Người đâu! Đem người khách không mời mà đến này đuổi ra ngoài cho tôi!" Đổng Hưng Á hét lớn! Một đám vệ sĩ từ nối đuôi nhau mà vào, vệ sĩ giữa chặt hai cánh tay người đàn ông kia liền muốn kéo anh ta ra ngoài.

Người đàn ông mặt không đổi sắc.

Hạ Nhất Nhiễm dừng một chút, đầu osc đã nhanh chóng xoay chuyển.

Làm sao đây, không thể để cho Đổng Hưng Á đem người đàn ông này mang đi, nói như vậy, cô lại sẽ biến thành hoàn cảnh tứ cố vô thân rồi.

"Đổng tiên sinh, tôi cảm thấy, chúng ta có thể nói chuyện." Người đàn ông kia tươi cười giống như ánh mặt trời ngày đông, đơn thuần ngây thơ, chỉ là trong nụ cười kia còn để lộ ra tà khí, mơ hồ làm cho người ta nghi hoặc.

Anh ta cùng Đổng Hưng Á nói chuyện? Anh ta có cái lợi thế gì cùng với Đổng Hưng Á nói chuyện sao?

Chẳng qua, người Đường Hạo Nam phái tới, cô hẳn là có thể tin tưởng đi.

Đổng Hưng Á mắt híp híp, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua người đàn ông đang bị vệ sĩ từ từ kéo ra ngoài kia. Không có lên tiếng.

Hạ Nhất Nhiễm sẽ cầu xin anh ta, cô xem tất cả mọi người Đổng gia như là sài lang hổ báo. Sao có khả năng sẽ để mặc anh ta đem người duy nhất hiện giờ có thể cứu vớt cô cứ như vậy đuổi ra ngoài.

Hạ Nhất Nhiễm, em cầu xin tôi đi. Đổng Hưng Á ở trong lòng cười lạnh. Tự tin lại một lần nữa chiếm cứ nội tâm anh ta. Hạ Nhất Nhiễm, đừng có ý đồ phản kháng, cái giá cãi lời của tôi, em thật sự nhận không nổi đâu.

Lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Nhiễm, nhìn trên mặt cô bình tĩnh, theo khoảng cách người đàn ông kia cách cửa lớn càng ngày càng gần mà từ từ băng sập xuống.

"Đổng..."

"Đổng Hưng Á tiên sinh, tôi nghĩ, ngài không hề muốn để cho sự nghiệp vừa gây dựng tại Anh quốc của mình bị mọi người đều biết đi." Vệ sĩ đã một chân bước ra cửa, thân thể người đàn ông kia sắp bị ném văng ra ngoài.

Khi Hạ Nhất Nhiễm đã kìm nén không được, người đàn ông kia lại một lần nữa mở miệng.

Hạ Nhất Nhiễm sững sờ.

Đổng Hưng Á trên mặt tự tin đột nhiên bị phá vỡ, thân thể như gió một dạng từ bên cạnh Hạ Nhất Nhiễm xẹt qua, trong giây lát liền đứng ở trước mặt người đàn ông kia.

"Anh là ai?!" Đổng Hưng Á lớn tiếng hỏi, rồi lại đột nhiên ý thức được cái gì.

Hắng giọng một cái, vững vàng dừng thái độ đã không bình tĩnh của chính mình, lạnh lùng mệnh lệnh cho vệ sĩ buông tay người đàn ông kia ra.

"Các người đều đi xuống hết đi."

"Vâng!" Vệ sĩ lại một lần nữa giống như thủy triều nhanh chóng lui xuống, vừa rồi lại vẫn chen chúc ở cửa lớn nhà cũ Đổng gia, trong giây lát liền trở nên trống vắng lạnh lùng, Đổng Hưng Á lại một lần nữa đem ánh mắt đánh giá rơi vào trên mặt cái người đàn ông vẫn mặt hiện tươi cười này.

"Đổng tiên sinh xin chào, tôi là Hứa Lương, là bác sĩ tư nhân do Hạ Nhất Nhiễm tiểu thư mời đến."

Hạ Nhất Nhiễm tiểu thư? Rõ ràng là Đổng phu nhân! Đổng Hưng Á ánh mắt nháy mắt híp lại, người đàn ông này rõ ràng chính là tới chọc ngoáy anh ta mà. Tin người này là bác sĩ tư nhân sao? Vậy Đổng Hưng Á chính là một người làm ăn buôn bán hết sức bình thường rồi!

Đổng Hưng Á khinh thường. "Lại vẫn thật không biết, một bác sĩ tư nhân vậy mà biết được nhiều chuyện như vậy đấy." Lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, Đổng Hưng Á lại không có biện pháp khác, xoay người hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái.

Hạ Nhất Nhiễm ngược lại mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần cái người tên Hứa Lương này có thể ở lại, cô cũng mặc kệ Đổng Hưng Á rốt cuộc có tức giận hay không.

Tức giận cũng được, tức chết anh ta càng tốt, vậy cô liền tự do, có thể trở về người ngày tháng an ổn thuộc về chính mình rồi.

Hạ Nhất Nhiễm mặt không chút thay đổi từ trên cầu thang đi xuống, trực tiếp vượt qua Đổng Hưng Á đi tới trước mặt Hứa Lương.

"Đi thôi, tôi đưa anh đến phòng của mình."

Hạ Nhất Nhiễm coi như không có người khác, Hạ Nhất Nhiễm được một tấc lại muốn tiến một thước, để cho Đổng Hưng Á cực độ không vui.

"Tôi chỉ nói anh ta có thể ở lại, cũng không nói anh ta có thể ở lại trong biệt thự chính. Ở lại cũng được, đến nhà sau, cùng đám người làm ở cùng một chỗ."

"Anh nói cái gì?" Hạ Nhất Nhiễm có chút không vui, Đổng Hưng Á đây là khinh người quá đáng, đem tôn nghiêm người khác giẫm lên dưới chân, nhưng trong lòng cũng biết rõ Đổng Hưng Á đang chờ chính mình cầu xin anh ta.

Cô không thể cầu xin anh ta, chỉ cần cô mở miệng cầu xin anh ta, anh ta nhất định là muốn mở miệng cùng chính mình nói điều kiện. Tự do cá nhân cô đã bị anh ta kiềm chế, không thể lại cùng anh ta ký kết thêm cái hiệp ước không bình đẳng gì nữa.

Hạ Nhất Nhiễm có chút khó xử nhìn về phía Hứa Lương, hi vọng anh ta có thể hiểu cho chính mình, nhưng mà dù sao Hứa Lương là mới đến, mà cô hình như cũng không có cùng Đường Hạo Nam nhắc tới hoàn cảnh chính mình hiện giờ.

"Được thôi, tôi vốn cũng là người làm của Hạ Nhất Nhiễm tiểu thư, vậy còn làm phiền Đổng Hưng Á tiên sinh dẫn đường rồi." Đổng Hưng Á đến cuối cùng cũng không có đợi được Hạ Nhất Nhiễm mở miệng cầu xin anh ta, giọng điện tự nhiên không vui. Hừ lạnh một tiếng đi ở phía trước.

Hứa Lương theo sát phía sau.

Hạ Nhất Nhiễm muốn bắt kịp, lại bị Đổng Hưng Á lạnh lùng quát lớn.

"Em ở lại."

Hạ Nhất Nhiễm vốn là ngẩng đầu nhìn sang, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Hứa Lương, Hạ Nhất Nhiễm mới xoay người ngồi trở lại trên sô pha. Lại không biết những động tác liên tiếp, càng khiến Đổng Hưng Á thêm bất mãn sâu sắc với cô.

Mà chuyện xảy ra kế tiếp, toàn bộ đều đã nằm ngoài dự liệu của Hạ Nhất Nhiễm. Mà hết thảy nguyên nhân này, đều là vì Đường Hạo Nam giờ này khắc này sản sinh nhân tố tâm lý tiêu cực.

Hạ Nhất Nhiễm thừa dịp Đổng Hưng Á rời đi, vội vàng đem mỳ thịt bò đã lạnh ăn hết.

Mỳ thịt bò nguội lạnh rất khó ăn, nước mỳ đã đóng ván, sợi mì cũng đã mềm nhũn, không có một chút mùi vị ban đầu. Nhưng mà vì đứa con trong bụng mình, vì có thể ở nhà cũ Đổng gia tiếp tục sinh tồn, Hạ Nhất Nhiễm nhất định phải ăn hết. Cô phải đảm bảo dinh dưỡng, cùng đầy đủ sức lực.

Ăn xong mì sợi, Hạ Nhất Nhiễm cầm đồ sạc về phòng sạc điện thoại.

Ở trên giường nằm một chút, Hạ Nhất Nhiễm đối với chuyện phải phản kháng Đổng Hưng Á như thế nào có chút mê mang.

"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên, Hạ Nhất Nhiễm đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở ra, một gương mặt tươi cười như ánh nắng ấm áp ngày đông xuất hiện ở cửa phòng. Hạ Nhất Nhiễm hơi sững sờ. Người đàn ông này sao lại thích cười như thế. Gần như từ lúc xuất hiện tại cửa nhà cũ Đổng gia vẫn luôn cười như vậy.

Dường như đã nhìn ra Hạ Nhất Nhiễm nghi hoặc. Hứa Lương mở miệng giải thích. "Bởi vì nghe nói phụ nữ có thai mỗi ngày nhìn đến người thích cười, lúc sinh con ra đứa bé cũng sẽ thích cười. Người tại nhà cũ Đổng gia quá áp lực, cho nên cần nhìn thấy tươi cười nhiều một chút." Hứa Lương cười nói, giọng ôn nhu, dáng vẻ hào hoa phong nhã, để cho Hạ Nhất Nhiễm trong lòng đau xót.

Cô ở trong này, chưa từng cùng anh Hạo Nam nói qua chính mình sống một chút cũng không tốt, nhưng kỳ thật anh đều biết rõ, anh biết chính mình sống không tốt, cho nên mới để cho Hứa Lương tới chăm sóc chính mình đi.

"Tôi hiện tại có thể đi vào sao?" Hứa Lương nghiêng đầu nhìn Hạ Nhất Nhiễm. Hạ Nhất Nhiễm bừng tỉnh hiểu ra, cô vừa mới đắm chìm trong thế giới của mình, vậy mà quên lễ nghi đãi khách cơ bản rồi, cứ vậy mà để anh ta đứng ngoài cửa.

Hạ Nhất Nhiễm vội vàng làm ra tư thế mời, để cho Hứa Lương vào phòng.

"Thật sự là rất xin lỗi, tôi vừa rồi... Không phản ứng kịp."

"Không sao đâu, tâm tình của người mới quan trọng nhất." Hứa Lương đi vào phòng, vốn là nhìn chung quanh căn phòng một vòng, sau đó mới quay đầu cười nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm.

"Người ở trong này có tốt không?"

"Anh không phải đều đã thấy rồi sao." Hạ Nhất Nhiễm nói.

"Tôi biết. Tôi là tới giúp người, tôi sau này cũng quả thật chính bác sĩ tư nhân của người, tôi là em họ của Hứa Thành, tôi tên Hứa Lương, là một bác sĩ sản khoa." Giọng của anh ta cực kỳ ôn nhu, làm cho người nghe qua có một loại cảm giác như gió xuân thổi đến.

"Thật sự là làm phiền rồi." Hạ Nhất Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cô luôn cảm thấy người tên Hứa Lương này hết sức quen thuộc, thì ra là người thân của Hứa Thành, đây là anh Hạo Nam cố ý sắp xếp bên cạnh mình đi.

"Hạ tiểu thư có thời gian có thể cùng tôi đi một chuyến đến bệnh viện, tôi cần xem một chút tình hình phát triển của bé. Hạ tiểu thư không ngại chứ?" Dù sao thân phận Hạ Nhất Nhiễm hiện tại có chút xấu hổ, vẫn lại là kêu Hạ tiểu thư sẽ không quá lúng túng.

"Đương nhiên có thể." Hạ Nhất Nhiễm hiện tại thật sự là chỉ mong sao thời thời khắc khắc chạy ra khỏi cái nhà giam này, chỉ cần có thể có một phút đồng hồ không ở trong nhà cũ Đổng gia đầy áp lực này cũng được. Cô đã cảm giác rất vui mừng rồi.

Hai người đang bàn bạc đi bệnh viện, lại không biết Đổng Hưng Á chính đang hung tợn nhìn hình ảnh giám sát trong thư phòng, rồi sau đó đem một phần bưu kiện, gửi đi vào hộp thư của Đường Hạo Nam.