Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 233: Hạ Nhất Nhiễm chúng ta không tranh cãi được không?



"Cho nên nói, Lệ Áo làm như thế, chính là vì chờ đợi giờ khắc này anh Hạo Nam bị chúng bạn xa lánh, sau đó cô ta lại đứng ra cùng anh Hạo Nam hợp tác!" Hạ Nhất Nhiễm có chút kích động từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Kha Dịch Thần thờ ơ nhìn Hạ Nhất Nhiễm. Ánh mắt lạnh thấu xương như vậy đúng là quá đáng sợ, Hạ Nhất Nhiễm toàn thân tóc gáy lại một lần nữa đứng lên.

Kha Dịch Thần nhìn một lát, phải dựa vào ghế tựa ở phía sau, ánh mắt cân nhắc tiếp tục dừng lại trên mặt Hạ Nhất Nhiễm.

"Hạ Nhất Nhiễm, em thật sự chính là không nhớ lâu. Mỗi một lần đều bị Đường Hạo Nam không tín nhiệm mà tổn thương, nhưng lần nào cũng nhịn không được quan tâm anh ta."

Hạ Nhất Nhiễm bỗng nhiên trầm mặc, rồi có chút ủ rũ ngồi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt có chút mê mang nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ. Đúng vậy, cho dù là cô cam tâm tình nguyện trả giá, cô có năng lực làm được cái gì đây?

Anh Hạo Nam bây giờ có thể tin tưởng cô bao nhiêu? Anh sẽ tin tưởng lời cô nói sao? Nghi thức ký kết đã hoàn thành, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Anh sao có thể vì lời nói một phía của chính mình mà bội bạc.

Đến bây giờ, đã không cách nào quay lại rồi.

"Tại sao anh muốn nói cho tôi những thứ này." Anh ta không nói cho cô biết, cô sẽ không khó chịu như thế, vậy cũng không lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, Đường Hạo Nam đã không tin tưởng cô nữa rồi.

"Đương nhiên là muốn trao đổi."

"Tôi không đổi!" Không chút suy nghĩ, Hạ Nhất Nhiễm đã thốt ra.

Kha Dịch Thần nghe thấy vậy, chỉ là đơn giản nhíu lông mày, rồi sau đó từ trong cặp hồ sơ lấy ra một thứ gì đó đưa tới trước mặt Hạ Nhất Nhiễm, động tác rất nhẹ, hoàn toàn trái trái ngược với kẻ kiêu ngạo trước đây.

Hôm nay thái độ Kha Dịch Thần thật sự là quá khác thường rồi. Hạ Nhất Nhiễm có chút nghi hoặc vươn tay cầm túi hồ sơ trước mặt mình lấy ra xem. Mở ra, phát hiện bên trong là một hồ sơ bệnh án.

"Bệnh bạch cầu?" Hạ Nhất Nhiễm có chút nghi hoặc nhíu chặt mày. Không rõ Kha Dịch Thần cho cô xem hồ sơ bệnh án này là có ý gì.

"Đúng, bệnh bạch cầu." Kha Dịch Thần khẳng định lại chuyện Hạ Nhất Nhiễm suy đoán. Rồi mới tiếp tục mở miệng nói: "Đây là hồ sơ kiểm tra sức khoẻ của con tôi."

Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là không rõ Kha Dịch Thần là có ý gì. Con anh ta mắc bệnh bạch cầu, không phải nên là do Kha Dịch Thần hoặc là La Kỳ hiến tủy, tiến hành cấy ghép tủy sao? Cùng chuyện Kha Dịch Thần nhất định phải tìm được Tô Tiểu Quả có liên quan gì?

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Hạ Nhất Nhiễm hạ, Kha Dịch Thần tiếp tục nói hết.

"Tôi đi làm xét nghiệm ghép tủy, không thành công. Bác sĩ nói có thể cho mẹ thằng bé thử. Con tôi có nhóm máu quá đặc biệt là nhóm rh-, mà tôi không phải nhóm máu rh-." "Vậy anh cứ đi tìm La Kỳ làm phẫu thuật ghép tủy đi. Tô Tiểu Quả xuất hiện, con trai của anh sẽ cứu được sao? Cho dù Tô Tiểu Quả mang nhóm máu rh-, cô ấy lại dựa vào cái gì đứng ra cứu vớt con của anh, sống chết con trai của anh, cùng Tô Tiểu Quả có quan hệ gì! Kha Dịch Thần anh chính là tên cặn bã!" Hạ Nhất Nhiễm không xác định Tô Tiểu Quả đến cùng có phải nhóm máu rh- hay không, nhưng mà Hạ Nhất Nhiễm chỉ cần nghĩ đến việc Tô Tiểu Quả muốn trở về cứu con trai của Kha Dịch Thần, cô đến thở cũng không ra hơi.

Có ai từng nghĩ cho cảm nhận của Tô Tiểu Quả. Cô ấy hiện tại cũng là một người mẹ mất đi con mình. Cô có thể thấu hiểu rất rõ cái loại cảm giác đau điếng người này! Những tổn thương Kha Dịch Thần gây cho Tô Tiểu Quả giống như là một vết sẹo, anh ta không có tư cách muốn Tô Tiểu Quả trở về giúp anh ta!

"Đó là con trai của Tô Tiểu Quả! Là con trai của chúng tôi! Tôi và La Kỳ đang làm thủ tục li hôn rồi!" Kha Dịch Thần cũng có chút kích động đối với Hạ Nhất Nhiễm gầm thét. Hạ Nhất Nhiễm như bị sét đánh, đại não trở nên trống rỗng.

"Anh... Anh nói cái gì?" Con của Kha Dịch Thần cùng La Kỳ, từ khi nào biến thành con của Tô Tiểu Quả cùng Kha Dịch Thần rồi. Trong đầu Hạ Nhất Nhiễm dường như lóe lên một suy nghĩ, nhưng mà lúc cô muốn đi bắt lấy, lại biến mất không thấy nữa.

"Tôi nói con tôi, là con trai của tôi cùng Tô Tiểu Quả, không phải con trai của tôi cùng La Kỳ, người phụ nữ La Kỳ này đã lừa tôi, cũng lừa Tô Tiểu Quả!" Kha Dịch Thần có chút kích động nói, trong mắt phẫn hận đã sôi trào lên.

Hạ Nhất Nhiễm có chút ngây ngốc, ngồi ở trên ghế ngẩn người. Ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, đối diện đôi mắt Đường Hạo Nam lửa giận ngập trời.

Gương mặt tuấn tú của Đường Hạo Nam âm trầm từ bên ngoài tiệm cà phê sải bước đi tới, đi tới trước mặt Hạ Nhất Nhiễm, gần như là hướng Hạ Nhất Nhiễm quát, "Sao em lại chạy đến đây rồi?"

Nhìn đến Kha Dịch Thần ngồi ở đối diện Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam lại càng giận dễ sợ. Nghi thức ký kết vừa kết thúc, yến hội còn không có bắt đầu, người làm trong nhà đột nhiên gọi điện thoại tới, nói Hạ Nhất Nhiễm muốn ra khỏi cửa đi gặp một người bạn rồi.

Suy nghĩ đến bên ngoài trời lạnh, còn nghĩ đến thân thể Hạ Nhất Nhiễm, hơn nữa trong khoảng thời gian này xảy ra một chút chuyện làm cho người ta lo lắng không yên, anh trực tiếp bỏ lại Lệ Áo một mình ứng đối yến hội chạy ra. Dọc theo đường đi anh còn đang suy nghĩ Hạ Nhất Nhiễm tại Sùng Xuyên có người bạn nào cần cô đi ra khỏi nhà để gặp mặt.

Lại tuyệt đối không nghĩ tới lúc chính mình gấp trở về lại nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cùng Kha Dịch Thần ngồi cùng một chỗ như vậy, Đường Hạo Nam giận không kiềm được, vươn tay kéo lấy Hạ Nhất Nhiễm từ trên ghế đứng dậy. "Theo anh về nhà, thân thể em như vậy, tại sao không ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, chạy đến gặp những người không quan trọng làm gì." Đem Hạ Nhất Nhiễm bảo hộ kỹ càng ở phía sau, chỉ là lời nói ra, lại để cho lòng Hạ Nhất Nhiễm như bị kim đâm.

"Còn có anh, sau này nếu anh còn dám quấy rầy Nhiễm Nhiễm mà nói, tôi nhất định không để yên cho anh." Sau khi lạnh giọng uy hiếp xong, Đường Hạo Nam lôi kéo Hạ Nhất Nhiễm liền đi.

"Anh không phải để cho em ngoan ngoãn ở trong nhà tĩnh dưỡng sao? Tại sao em lại chạy ra ngoài gặp Kha Dịch Thần? Anh ta là loại người gì, em không biết sao?" Vừa mở cửa căn hộ, Đường Hạo Nam liền khống chế không nổi tính tình của mình rống lên với Hạ Nhất Nhiễm. Đại Hoàng không biết đã xảy ra cái gì, nhìn đông xem tây một hồi, sau đó sử lên một tiếng, chạy sang một bên nằm bò một góc.

"Vậy còn anh thì sao? Anh có biết Lệ Áo là loại người gì hay không, tại sao anh muốn cùng cô ta hợp tác?" Đối mặt lửa giận của Đường Hạo Nam, trong lòng Hạ Nhất Nhiễm càng thêm bi ai. Tại sao? Tại sao một lần lại một lần đi tới tình cảnh đôi bên không tin tưởng lẫn nhau.

"Đó là bởi vì bọn anh muốn hợp tác, nghi người thì không dùng người dùng người thì không nghi ngờ người. Nhân phẩm của cô ta, cùng chuyện bọn anh hợp tác không có bất luận quan hệ gì!" Đường Hạo Nam cũng nổi nóng, lúc nói chuyện cũng không có nặng nhẹ, nhưng mà khoảnh khắc nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm mặt đầy bi thương, Đường Hạo Nam nháy mắt giống như bị hắt một chậu nước lạnh, yên tĩnh trở lại. Vươn tay ôm lấy Hạ Nhất Nhiễm, lại bị Hạ Nhất Nhiễm hung hăng đẩy ra.

"Anh đừng đụng vào em!"

"Cái gì kêu đối tác có thể không cần quan tâm nhân phẩm của cô ta, cho nên cô ta giết chết con của anh cũng không để tâm phải không? Như vậy Đường Hạo Nam, em và con ở trong mắt anh tới cùng là cái gì? Anh từng để ý quá mẹ con em sao?" Trong mắt Hạ Nhất Nhiễm xuất hiện nước mắt, nhưng lại bởi vì tự tôn, cố nén không có chảy xuống.

"Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, anh không cố ý nói như vậy, anh chỉ là lo lắng em cùng người như Kha Dịch Thần ở cùng một chỗ, lo lắng an nguy của em mà thôi, là anh nói chuyện không suy nghĩ." Nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm như vậy biểu tình, nghe được Hạ Nhất Nhiễm nói như vậy, Đường Hạo Nam nháy mắt hoảng loạn cả lên. Trong lúc vội vàng, không khỏi phân trần đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong lòng.

"Đường Hạo Nam, anh từ lúc nào trở nên tàn nhẫn như vậy rồi." Anh từ lúc nào, bắt đầu có thể nói ra những lời như vậy, những lời không để lối thoát đâm thủng trái tim người khác, làm cho người ta máu tươi giàn giụa như vậy.

"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, là anh nói chuyện không suy nghĩ."

Hạ Nhất Nhiễm hít sâu một hơi, dần dần ngăn chặn nước mắt cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt mình. "Đường Hạo Nam, em có chuyện muốn nói với anh." Nói đi, không nói sao biết trong lòng anh rốt cuộc có tin tưởng cô hay không. Không nói sao có thể hoàn toàn thương tâm, sao có thể chết tâm.

"Anh Hạo Nam... Lệ Áo tiếp cận anh là có mục đích, lúc trước tất cả đối tác cùng nhau đòi hủy hợp tác đều là Lệ Áo khuyên giục. Toàn bộ mọi chuyện xảy ra, đều do Lệ Áo một người giở trò trong đó!" Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được muốn nói cho Đường Hạo Nam sự thật, nhưng mà trong nháy mắt đem toàn bộ nói ra cũng không có cảm giác giải thoát, càng thêm đã có một loại cảm giác sau khi tội phạm giết người tự thú chờ đợi phán quyết.

"Nhiễm Nhiễm, em nghe ai nói những thứ này." Đường Hạo Nam hai tay nắm lấy bả vai Hạ Nhất Nhiễm, ép buộc cô nhìn thẳng mình. "Có phải Kha Dịch Thần nói cho em những thứ này hay không, anh ta còn cùng em nói cái gì? Em không thể tin tưởng anh. Em bị choáng ở đâu sao?"

Hạ Nhất Nhiễm mạnh sửng sốt, trong nháy mắt khi nghe đến Đường Hạo Nam trả lời, thân thể đều đã khống chế không nổi mạnh run rẩy một phen. Cô không cách nào tưởng tượng, chính mình trả giá toàn bộ, đổi lấy chỉ có Đường Hạo Nam không tin tưởng.

Kha Dịch Thần nói đúng, chính mình đúng là một người không nhớ lâu, một lần lại một lần giao chân tâm cho Đường Hạo Nam, rồi lại trơ mắt nhìn anh hung hăng đem nó ném trên mặt đất, vỡ nát tan tành.

"Em biết rõ." Nhàn nhạt trả lời xong, Hạ Nhất Nhiễm xoay người trở về phòng, Đường Hạo Nam đi theo phía sau cô, lại bị cô nhốt bên ngoài cửa

"Nhiễm Nhiễm!" Tiếng Đường Hạo Nam đập cửa từ bên ngoài truyền đến. Hạ Nhất Nhiễm không để ý tới.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta vui vẻ không nên tranh cãi nữa có được hay không." Giọng Đường Hạo Nam có chút hèn mọn cầu xin từ ngoài cửa truyền vào. Hạ Nhất Nhiễm ôm lồng ngực mình đầy đau đớn, mới không kích động đi mở cửa cho Đường Hạo Nam.

Thôi đi, cô cũng không nghĩ muốn ầm ĩ, đúng là ban đầu đã không đủ tin tưởng nhau sao? Vừa vặn chỉ là nói một chút mà thôi sao?

Tại sao muốn một lần đều đợi cho mọi chuyện đi đến mức không thể vãn hồi, mới bắt đầu biết hối hận.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn điện thoại ở đầu giường, có chút ngẩn người, do dự một chút, vẫn lại là bấm điện thoại Tô Tiểu Quả, Tô Tiểu Quả cũng có quyền lợi biết mọi chuyện.

"Alo?" Giọng Tô Tiểu Quả mềm mại từ trong điện thoại truyền đến.

"Tiểu Quả, em gần đây sống thế nào."

"Em hả, em rất tốt, ngày không nhanh không chậm, không khí nông thôn cùng ánh mặt trời đều khá tốt!" Theo lời Tô Tiểu Quả nói, Hạ Nhất Nhiễm nhịn không được đem ánh mắt lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, không khí cùng ánh mặt trời ở nông thôn đều rất tốt sao? Tại sao không khí cùng ánh mặt trời ở Sùng Xuyên để cho cô cảm giác áp lực như thế.

"Tô Tiểu Quả, chị đi tìm em có được hay không." Bỗng nhiên lúc này, Hạ Nhất Nhiễm muốn phải làm như vậy.