Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 239: Tôi nhìn trúng cô



"Tôi bây giờ còn ở nhà, xe của tôi hỏng rồi, lát nữa anh có thể tới đón tôi không?" Giọng Lệ Áo đã mềm mại đáng yêu muốn chảy ra nước, Đường Hạo Nam nghe hơi hơi nhíu mày lại, nhưng mà ngoài miệng vẫn lại là đồng ý.

"Được, lát nữa tôi đến đón cô." Anh không quá thích người phụ nữ này, luôn luôn thời thời khắc khắc bày ra một vẻ phong tình vạn chủng, xem ra như là như có như không câu dẫn, tràn ngập hương vị phong trần, hơn nữa để cho người ta không biết làm sao chính là, mềm mại đáng yêu này của cô ta thật sự là quá như có như không, cho nên căn bản là không có biện pháp khẳng định, người phụ này có đang câu dẫn chính mình hay không.

Vì hợp tác, ngoại trừ nhẫn nại chỉ có nhẫn nại.

Có lẽ điều này cũng là nguyên nhân làm cho Nhiễm Nhiễm không thích Lệ Áo, trên đời này luôn là như thế, cũng không phải đứng ở đỉnh cao quyền lực là có thể hoàn toàn không gì làm không được, chẳng thế thì, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không trong cơn tức giận rời nhà trốn đi.

Nhiễm Nhiễm lựa chọn nhắm mắt làm ngơ cũng được. Anh cũng không cần thiết đem cô mạnh mẽ khống chế ở cạnh mình, đợi giải quyết xong chuyện bên mình, lại đi tìm Nhiễm Nhiễm cũng được.

"Để cho quản gia chăm sóc Nhiễm Nhiễm nhiều một chút, hiện tại thân thể cô ấy không tốt lắm, thỉnh thoảng mang cô ấy ra ngoài tán giải sầu, cô ấy thích cái gì đều có thể mua cho cô ấy, đợi tôi sang đó tính sổ sách là được." Anh hiện tại cho dù là có viêm màng túi, cũng không muốn để Hạ Nhất Nhiễm thiếu hụt một phần nào.

Hứa Thành gật đầu ý bảo tự mình biết, Đường Hạo Nam vươn tay túm lấy một cái áo khoác, ngay ngắn chỉnh tề mặc lên người, Đại Hoàng vừa thấy chủ nhân muốn ra cửa, vội vàng một cái xoay người từ trên mặt đất đứng lên, vẫy đuôi nịnh nọt muốn cùng Đường Hạo Nam đi ra ngoài.

Trước đây anh không hề quá thích Đại Hoàng, cảm thấy nó chỉ là một con chó mà thôi, khi cuộc sống của anh có chút cô đơn lạnh lẽo, chỉ có thêm một chút tác dụng để tán gẫu lấy an ủi, nhưng mà hiện tại hoàn toàn khác rồi, có lẽ là bởi vì Nhiễm Nhiễm thích, cũng có thể là vì Đại Hoàng nhiều lần lập kỳ công cho chính mình. Anh hiện tại cũng đem Đại Hoàng coi như là một thành viên trong nhà mình, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Đại Hoàng.

"Mày ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, bảo vệ tốt Tiểu Chủ Nhân biết không." Đường Hạo Nam như là nói chuyện với Đại Hoàng như là đang dặn dò với một người.

Đại Hoàng sau khi nghe được Đường Hạo Nam dặn, ư ử một tiếng, rồi mới ngoan ngoãn nằm bò ở trên mặt đất, chậm rãi nhắm nghiền mắt. Đường Hạo Nam vừa lòng mở cửa rời đi.

Vào xe lái đi, rất nhanh liền đến căn hộ của Lệ Áo, hàng hóa từ Đông Nam Á tới, hẳn là không tệ đi, cũng không uổng công anh hơn nửa đêm đi một chuyến như vậy rồi.

Đường Hạo Nam lên lầu, rất nhanh liền đến trước cửa nhà Lệ Áo, cửa phòng không khóa, hờ khép lộ ra một tia ánh sáng nhạt, ánh sáng tối mờ, dường như chỉ là mở đèn ngủ. Không khí ấm áp đã có chút ái muội.

"Tôi có thể vào không?" Đường Hạo Nam suy nghĩ một chút vẫn lại là quyết định gõ gõ cửa, trước kia anh cũng sẽ không sợ bó chân bó tay như vậy, nhưng mà suy nghĩ đến Lệ Áo ái muội, còn có Hạ Nhất Nhiễm không vui, Đường Hạo Nam cảm thấy vẫn lại là lễ phép một chút, kéo ra khoảng cách giữa Lệ Áo cùng chính mình vẫn tốt hơn.

"Vào đi." Lệ Áo giọng có chút lười biếng từ bên trong truyền đến, Đường Hạo Nam bỗng nhiên đã bị giọng điệu Lệ Áo làm cho có chút khẩn trương, vươn tay đẩy cửa căn hộ ra, Đường Hạo Nam đi vào.

Trong phòng thật sự chỉ mở một cái đèn ngủ, ánh đèn có chút tối mờ chiếu vào trên mặt Lệ Áo, không khí bên trong nhu hòa quá mức ái muội.

Lệ Áo mặc toàn thân áo ngủ xuyên thấu dựa vào trên ghế sofa, trên bàn trà trước mặt cô ta đặt hai chai rượu đỏ, ngón tay thon dài cầm một ly rượu đỏ, lung lay thoáng động rượu đỏ bên trong, rượu đỏ bám vào thành ly, làm nổi bật da thịt trên ngón tay càng thêm trắng noãn như tuyết, Lệ Áo mở to đôi mắt đầy ma mị quyến rũ.

"Đường tổng vậy mà tới nhanh như thế." Lệ Áo nhếch môi cười rộ lên, một đôi mắt cũng như là mang theo ý cười rơi vào trên mặt Đường Hạo Nam, ý tứ khiêu khích kia, thật sự là không lời nào có thể miêu tả được, Đường Hạo Nam cũng không phải kẻ ngốc, hơi hơi dời tầm mắt, nhẹ nhàng mà nhíu mày. Anh thừa nhận Lệ Áo hôm nay ăn mặc cực kỳ quyến rũ, phong tình vạn chủng để cho bất luận một người đàn ông nào nhìn đều đã rộn rạo, nhưng mà Đường Hạo Nam anh cũng không hình dung giống những người đàn ông bình thường.

Từ lúc bắt đầu có phương diện kia, có thể trêu chọc dục vọng của anh nổi lên, cũng chỉ có Hạ Nhất Nhiễm một người.

Cho nên mặc kệ là Lệ Áo có mặc thứ gì để cho người ta máu nóng sục sôi, ở trong mắt anh xem ra, chỉ có xem thường đối với người phụ nữ lỗ mảng này, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, ngược lại là nhìn cô ta nhiều một cái, anh đều đã cảm thấy ô uế ánh mắt mình.

Nhưng mà Đường Hạo Nam phản ứng như vậy lại để cho Lệ Áo nổi lên hiểu lầm khác, cô cho rằng Đường Hạo Nam là vì xấu hổ, là vì sợ hãi cầm giữ không được chính mình, cho nên mới đem tầm mắt quay sang một bên, ngửa đầu đem một ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch. Thậm chí lại vẫn cố ý vươn ra môi đỏ mọng liếm liếm rượu còn đọng nơi khóe miệng.

"Cô không phải nói muốn đi xem hàng hóa sao? Thay quần áo xong chúng ta đi thôi." Đường Hạo Nam thúc giục, anh chính là vì lô hàng hóa kia mới tới nơi này, nếu như nhìn không tới hàng hóa mà nói, lần này anh đến cũng không có ý nghĩa.

Lệ Áo ánh mắt đổi đổi, ở trong nháy mắt đó trở nên có chút âm ngoan độc ác, nhưng mà chỉ là chớp lóe rồi biến mất, giây lát lại biến trở về bộ dạng phong tình vạn chủng.

Đường Hạo Nam, tôi cũng không tin anh là một thánh nhân, đối mặt với thân hình hấp dẫn như vậy vẫn lại là giống như cao tăng thiền định không chút phản ứng! Lệ Áo hung tợn nghĩ như vậy, thân thể như là một con rắn bò lên thân thể Đường Hạo Nam. Cô ta vươn ra một ngón tay, tại trước ngực Đường Hạo Nam không ngừng vẽ nên các vòng tròn, thở dốc cũng như có như không trở nên rối loạn.

"Đường tổng gấp cái gì chứ? Hàng hóa đã tới tay, chỉ cần Đường tổng gật đầu một cái, tôi nhất định là hai tay dâng lên, toàn bộ đồ tốt, đương nhiên là cho Đường tổng tuyển chọn trước." Lệ Áo ánh mắt đày mê hoặc nhìn Đường Hạo Nam, Đường Hạo Nam thân thể đã thẳng băng cứng ngắc, anh hiện tại là đang khắc chế chính mình kích động muốn một tay lấy Lệ Áo đẩy ra, nhưng mà ở trong mắt Lệ Áo, lại trở thành Đường Hạo Nam bởi vì khẩn trương mà thân thể căng thẳng.

Một đôi bàn tay lại càng không kiêng nể gì dọc theo thân thể thẳng tắp Đường Hạo Nam không ngừng trượt xuống, trực tiếp hướng về dưới thân Đường Hạo Nam đưa tới, Đường Hạo Nam rốt cục khống chế không nổi lập tức bắt được bàn tay Lệ Áo đang trên thân anh tác quái. Ngăn cản động tác làm càng không kiêng nể gì của Lệ Áo, nhưng mà Lệ Áo lại mượn tay Đường Hạo Nam kéo cô ta một cái, thuận thế liền ngã xuống trên người Đường Hạo Nam, thậm chí lại vẫn phát ra một tiếng thở gấp.

"Lệ Áo tiểu thư lúc hẹn tôi tới, đúng là nói cùng tôi đi xem hàng hóa. Nếu Lệ Áo tiểu thư thân thể không khoẻ mà nói, tôi đi trước, hôm nào lại hẹn thời gian xem hàng hóa." Đường Hạo Nam mới vừa nói xong, tay cũng vừa động một phát, tính toán đem Lệ Áo từ trên thân anh đẩy ra, trong nháy mắt đó Lệ Áo lại mạnh kéo lên, môi đỏ mọng hung hăng dán lên môi Đường Hạo Nam.

"Lệ Áo!" Đường Hạo Nam giận dữ, lập tức đẩy thân thể Lệ Áo, Lệ Áo nặng nề mà té ngã trên mặt đất, Đường Hạo Nam lại xoay người cũng không quay đầu liền đi.

Lệ Áo lần này té hơi nặng, ngã sấp trên đất thật lâu đều không có hoạt động thân thể của chính mình, một lát sau, mới chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, đi tới một góc phòng, lấy ra một camera siêu nhỏ.

Đường Hạo Nam, tôi quả thật là xem nhẹ anh, quả thực là dấm đường không ăn, dầu muối không vào.

Lệ Áo đem camera đặt ở trong tay thưởng thức một lúc, rồi mới lộ ra một nụ cười hài lòng. Cho dù là như vậy lại như thế nào, Đường Hạo Nam, anh càng để ý cái gì, tôi liền muốn tự tay, từng bước một đem những thứ này toàn bộ hủy diệt, vốn là Hạ Nhất Nhiễm, rồi tới công ty của anh.


timviec taitro


Những phương pháp ghi hình này, xử lý một chút cũng đủ dùng, giữa anh cùng Hạ Nhất Nhiễm không phải tin tưởng lẫn nhau lắm sao, không phải tình vững hơn vàng sao. Đúng là tình cảm càng chắc chắn ra sao, cũng chống không được nhân tố Axit Sunfuric bên ngoài từng bước ăn mòn.

Tôi muốn xem thử hai người các người còn có thể kiên trì đến bao lâu, Lệ Áo khập khiễng hướng về sô pha đi đến, vươn tay đưa điện thoại di động cầm lên, bấm gọi điện thoại, điện thoại mới vang lên hai tiếng, một giọng lười biếng ngay tại đầu kia điện thoại truyền tới.

"Sao vậy? Cô đã thành công rồi hả?" Giọng người đàn ông đầy quỷ quái hỏi, trong giọng nói không thiếu ý tứ châm chọc. Lệ Áo nghe như không nghe thấy, thưởng thức camera trong tay.

"Anh thì sao? Chẳng lẽ hiện tại tôi điện thoại cho anh, quấy rầy đêm xuân của anh à? Thế nào, duyệt qua vô số người, cảm thấy mùi vị vợ Đường Hạo Nam thế nào? So với tôi thì sao?" Lệ Áo giống như không lưu tâm hỏi.

"Mềm mại mê hồn." Bên kia hàm chứa ý cười trả lời, để cho Lệ Áo mạnh nắm chặt camera ở trong tay. "Nếu thành công, vậy là tốt rồi."

"Lệ Áo, tôi nhắc nhở cô một chút, tôi giúp cô giải quyết ân oán cá nhân, cũng không phải là bởi vì cô vất vả cực nhọc."

"Tôi biết rõ!" Nhớ tới điều kiện bản thân cùng người đàn ông này trao đổi, còn có toàn bộ những chuyện chính mình từng trải qua khi bên cạnh người đàn ông này, thân thể Lệ Áo liền nhịn không được run rẩy lên.

Tiếp theo, còn có đối với người này toàn là phẫn hận.

Bốp một tiếng cúp điện thoại, Lệ Áo quát to một tiếng, đem bàn trà trước mặt oanh một tiếng đẩy ngã, ôm đầu chính mình dừng không được kêu lên.

Đủ rồi! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì dùng mềm mại mê hồn để hình dung Hạ Nhất Nhiễm như vậy! Cô ta tới cùng có chỗ nào so ra kém Hạ Nhất Nhiễm!

Nhưng mà, Hạ Nhất Nhiễm, cô đã hủy đi!

Cúp điện thoại, khóe miệng người đàn ông vẫn treo một nụ cười tàn khốc, trên người vừa vặn mặc lên một cái áo choàng tắm rộng rãi.

Trên giường Hạ Nhất Nhiễm hít thở khó nhọc, lông mi thon dài trên khuôn mặt tái nhợt rõ ràng run rẩy, nhẹ nhàng chuyển động ánh mắt, mí mắt mang theo sóng gợn nổi lên rất nhỏ, xem ra cũng là ngủ không yên.

Tay người đàn ông chậm rãi rơi vào trên da thịt trắng mịn như gốm sứ của Hạ Nhất Nhiễm. Người phụ nữ này, thoạt nhiên nhìn qua không quá hấp dẫn, nhưng mà càng nhìn càng có hương vị. Loại đàn bà ngay cả chính mình đều đã sống không như Lệ Áo, sao có thể so với cô?

"Em nhớ cho kỹ, tôi là Rum Jackson, tôi nhìn trúng em, cô gái xinh đẹp." Người đàn ông liều lĩnh ngả ngớn tươi cười, nhẹ nhàng ở trong phòng vang vọng lên, Hạ Nhất Nhiễm bất an từ từ nhắm chặt hai mắt.