Anh ta ngã trên bờ ruộng, chỉ cảm thấy máu huyết trên người sắp muốn chảy khô, lục phủ ngũ tạng truyền đến đều là cảm giác đau đớn.
Anh ta cho rằng anh ta chết chắc rồi, một đôi giày da, lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh ta. Giọng người đàn ông có chút lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến, liền giống như ngày nào đó lần đầu tiên gặp mặt, giọng người đó càng thêm sắc lạnh.
"Nâng anh ta lên, mang đi." Người đàn ông kia dùng anh ngữ lưu loát lạnh lùng nói xong, giống như xoay người rời đi.
Đổng Hưng Á chậm rãi nhắm nghiền mắt, anh ta biết, anh ta được cứu rồi, nhưng mà cũng như không cứu, bởi vì anh ta cùng người đàn ông này giao hẹn, anh ta thua.
Nhắm mắt lại, nhớ lại chuyện cách đây ba năm trước, anh ta cùng với mẹ kế tranh đấu đến mức tàn khốc nhất, di chúc cha để lại bị mẹ kế hủy đi, dùng di chúc giả cướp đoạt cổ phần trong tay cha cùng công ty của anh ta, khi mẹ kế trăm phương ngàn kế, thậm chí là không từ thủ đoạn cướp đoạt, bắt đầu chuyển biến đột ngột.
Chính vào lúc này, trong một buổi tiệc rượu của thế giới ngầm, anh ta gặp cái người đàn ông tên Rum này.
Cái gọi là tiệc rượu, đều là một chút hoạt động không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà anh ta sở dĩ tham gia tiệc rượu này, cũng là bởi vì bị buộc đến bước đường cùng, muốn thông qua việc tham gia hoạt động ở những nơi này tạo quan hệ hữu nghị, quen biết kết giao cái gọi là bằng hữu. Anh ta biết, từ lúc anh dính dáng vào những thứ này, thì anh ta đã bắt đầu trở nên không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Mà lúc người đàn ông này xuất hiện, mang theo một thứ càng không thể lộ ra ngoài ánh sáng - - thuốc phiện.
Trong tay người đó cầm một bình thuốc màu xanh rất nhỏ, dễ dàng liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tham lam của những người ở đó.
Qua lời người bên cạnh, anh ta mới biết được đây là một loại thuốc phiện kiểu mới, so với heroin gì đó càng lợi hại hơn, dính vào thứ này rồi, mới biết cái gì là thuốc phiện trân bảo. Nói xong, dường như còn có ý khuyên giục anh ta.
Đương nhiên, may mắn chính là một tia lý trí cuối cùng vẫn còn, cho nên cũng không bị người khác kích động, nhưng mà đây dù sao cũng là một bữa tiệc lớn, một người lần đầu bước chân vào giới này, lý trí vẫn còn, nhưng mà những người khác cũng không phải như vậy.
Anh ta nhìn người đàn ông bên cạnh từng bước từng bước dưới tác dụng của loại thuốc màu xanh kia dần ngã xuống, giật giật, nhưng mà trên mặt lại vẫn tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Vẻ mặt mọi người ở trong mắt anh ta bắt đầu trở nên ô uế, anh ta cho rằng chính mình có thể im lặng nhìn, nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy trong bụng dời sông lấp biển, lập tức liền muốn nôn ra.
Che miệng, anh từ phòng bao lao ra, ghé vào buồng vệ sinh kịch liệt nôn mửa.
Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới chính là, người đàn ông kia vậy mà lại từ phía sau anh ta cùng đi tới, về sau, hai người hợp tác, thay đổi cả cuộc đời anh ta.
Hoặc có thể nói là hủy diệt cuộc đời anh ta.
Người đàn ông kia hay tay đút vào trong túi, đốt một điếu thuốc, dáng vẻ có chút tham lam hít một hơi sâu, đem hơi khói trong miệng nhả ra, người kia bỗng nhiên mở miệng hỏi anh ta đang nôn mửa.
"Sao vậy? Những người trong kia làm anh cảm thấy cực kỳ ghê tởm sao?" Người đó thình lình hỏi một câu như vậy thật sự là quá đột ngột, dọa anh ta nhảy dựng lên, trong miệng vẫn còn ngậm nước súc miệng, suýt nữa nuốt xuống.
Đổng Hưng Á quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Rum. "Xảy ra chuyện gì?" Không biết người đàn ông này hỏi anh ta như vậy rốt cuộc là có ý gì, cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh ta vậy mà không dám trả lời.
"Uh'm, tôi cũng thấy đám người ở bên trong đều cực kỳ ghê tởm." Hình như là đã có được câu trả lời của Đổng Hưng Á vậy, Rum mở miệng nói làm Đổng Hưng Á càng thêm nghi hoặc, sau khi súc miệng, đứng thẳng thân thể của chính mình.
"Anh nói đi, anh có ý gì?" Đổng Hưng Á nhìn Rum, ánh mắt đã hơi chút đề phòng, người xuất hiện ở nơi này, mang theo cái loại thuốc kia, cũng không phải người lương thiện gì, hơn nữa hành vi của anh ta, cũng không thể đủ để cho Đổng Hưng Á cảm giác tin tưởng.
"Nếu cảm thấy ghê tởm, tại sao lại vẫn tới nơi này?" Lại giống như không nghe thấy Đổng Hưng Á nói chuyện, Rum tiếp tục nói.
A! Đổng Hưng Á không tự giác cảm thấy có chút khôi hài, nếu cho tới bây giờ liền không muốn anh ta trả lời, tại sao còn đưa ra những vấn đề ly kỳ cổ quái như vậy. Người này rõ ràng chính là tự hỏi tự đáp lại vấn đề chính mình trình bày, hà tất phải giống ngoài miệng treo búa vậy, lại cứ muốn hỏi người khác, hỏi xong sau khi người khác trả lời lại chặt đứt.
Người như thế, thật sự là làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng mà anh ta hiện tại không thể đắc tội bất luận kẻ nào, cho nên tức lại cảm thấy châm chọc, Đổng Hưng Á cũng chỉ là nhếch miệng không nói lời nào.
"Gặp phải khó khăn, cho nên muốn gia nhập nơi này?"
Rum bỗng nhiên quay đầu hỏi anh ta, Đổng Hưng Á bây giờ lại không nói gì, dù sao nói cũng chưa nói cũng không có gì khác biệt quá lớn, chính mình có nói đến một nửa vẫn lại là đã bị chặt đứt, vậy không bằng không nói tốt hơn.
Lau nước đọng trên miệng, Đổng Hưng Á tính toán đi về, Rum vươn cánh tay ra, lại mạnh bắt được cánh tay anh ta.
"Anh muốn cái gì, tôi đều có thể cho anh, so với anh ở trong này trả giá lớn, không sai biệt lắm. Nhưng mà không cần tham gia nhiều bữa tiệc khiến cho anh ghê tởm như thế." Rum nhíu nhíu mi, ý bảo Đổng Hưng Á nhìn trong phòng còn đang tiến hành yến hội ngợp trong vàng son.
Đổng Hưng Á không khỏi nổi lên cảnh giác, tuy biết rõ chính mình nói ra, có lẽ vẫn như cũ không được người đàn ông tên Rum này coi trọng, nhưng vẫn là có chút kìm lòng không đậu tiếp tục hỏi."Tại sao là tôi." Tại sao nhiều người như thế, lại cứ lựa chọn anh ta, tuy anh ta biết rõ cho dù là lựa chọn chính mình cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, nhưng mà người đàn ông này có lẽ có thể để cho công ty anh ta có chỗ chuyển biến tốt đẹp.
Đổng Hưng Á khó tránh khỏi có chút động tâm.
"Tôi không cần một đám phế vật hít thuốc phiện, nhưng cần một người sa đọa có giác ngộ, tôi thấy anh chính là người phù hợp." Ngoài Đổng Hưng Á dự kiến, Rum bây giờ cũng không có chặt đứt lời anh ta nói, mà là trả lời vấn đề của anh ta.
"Vậy anh cần tôi làm cái gì?" Giống như trước khi gia nhập tổ chức ác ma vùng vẫy lần cuối vậy, Đổng Hưng Á xác nhận lần cuối.
"Tôi cần một người giúp đỡ, công ty anh không cần thiết nữa, tôi sẽ ở Mỹ thành lập công ty mới cho anh, việc anh phải làm chỉ là giúp tôi mở rộng con đường."
Người này là muốn coi anh ta như con rối? Đổng Hưng Á trong lòng hiểu rõ, cho dù là người này thành lập cho chính mình một công ty cũng chỉ là công ty ma, mà anh ta không cần công ty ma như vậy.
"Điều kiện anh đưa ra, tôi cũng không thể chấp nhận." Đổng Hưng Á cự tuyệt.
Anh ta còn không có ngốc đến nỗi bán mạng cho người khác.
Nhưng mà bước chân anh ta muốn rời đi vừa mới nâng lên, người kia liền đưa ra một điều kiện càng thêm hấp dẫn."Tôi cho anh thị trường, cho anh công ty, cho anh lợi nhuận."
Hai chữ lợi nhuận, để cho Đổng Hưng Á lại một lần nữa dừng bước.
"Lợi nhuận thế nào?" Anh ta quay đầu nhìn về phía Rum.
"Chỉ cần là lợi nhuận do tự anh tạo ra, tôi cho anh 60%, thế nào? Đây chính là một vụ mua bán tay không bắt sói trắng." Bây giờ, Đổng Hưng Á có chút do dự, tập đoàn Hưng Á tiếp tục tranh đấu như thế cũng không nhất định có tiến triển tốt đẹp như anh ta mong muốn, từ bỏ tập đoàn Hưng Á ra ngoài tạo dựng sự nghiệp mà nói, anh ta phải bỏ ra toàn bộ vốn liếng, chỉ cần có tiền bạc, không sợ tạo ra không được mấy cái tập đoàn Hưng Á khác.
Dù sao từ khi bước chân tham gia yến tiệc thế giới ngầm, anh ta cũng không tính toán toàn thân trong sạch đi ra ngoài, cho nên mặc kệ phần tiền bạc này rốt cuộc có quang minh lỗi lạc gì đó không, anh ta đã không cần biết rồi.
Lập tức gật đầu, anh ta đồng ý yêu cầu của Rum, lại không biết cái gật đầu này, toàn bộ cũng không phát triển theo những gì anh ta mong muốn nữa rồi, cả đời này, đều đã hãm sâu trong đó.
Vì thế, được sự giúp đỡ của Rum, anh ta tạo ra màn kịch giả dối bản thân đã chết, đem công ty cục diện rối rắm này ném cho Hạ Nhất Nhiễm lòng mang áy náy với anh ta, anh ta dùng một thân phận mới, tại Mỹ bắt đầu cuộc sống mới, mà Rum cũng thật sự thực hiện hứa hẹn ban đầu, cho anh ta ích lợi thật lớn.
Tiếp đó anh ta ở Mỹ, vốn cho là ngày về sau lên như diều gặp gió, lại không biết chính mình một khi lún sâu vũng bùn liền vĩnh viễn không thể thoát thân.
Giữa lúc này, anh ta gặp được người phụ nữ tên Lệ Áo kia, cô ta rất được, xinh đẹp quyến rũ, cô ta đi theo bên người Rum, là trợ thủ của người đó.
Anh ta phát hiện quan hệ giữa người phụ nữ này và Rum không tầm thường, là ở một lần vũ hội, có một khách hàng rất quan trọng, nhìn tới Lệ Áo bên cạnh Rum.
Vốn dĩ những hành vi của Lệ Áo đối với Rum vẫn ở trong tình lý, nhưng mà khi Lệ Áo dùng một loại ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn Rum, toàn bộ hoàn toàn khác rồi.
Tối hôm đó, anh ta đi theo bên cạnh Rum, tận mắt thấy Rum tự tay nắm chặt cằm Lệ Áo nâng lên, dùng giọng điệu uy hiếp nói với cô ta, không muốn đi bồi ngủ phải không? Vậy thì cầu xin tôi đi.
Tiếp đó là tiếng thét chói tai, anh ta nhìn đến Lệ Áo quỳ gối trước mặt người đó.
Cô ta nói. "Rum, mấy năm nay, anh có thể nhục nhã tôi, nô dịch tôi, chà đạp tôi, nhưng mà tôi chỉ cầu xin anh, đừng đem tôi ném lên giường người khác."
Anh ta từ trước đến nay không thích quản chuyện người khác, lúc đó, nhìn đến một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở trước mặt Rum quỳ xuống, kỳ thật trong lòng anh ta cũng là vô cảm.
Dù sao mỗi người đều có chuyện riêng của mình, cho dù là Rum, cũng tuyệt không ngoại lệ.
Ngày đó Rum quả thực buông tha Lệ Áo, anh ta cho rằng tình cảm giữa hai người kia đến cùng là khác nhau, nhưng lại thật không ngờ, Rum làm toàn bộ, đều là vì trả thù cái người phụ tên Lệ Áo này, thậm chí không tiếc dùng toàn bộ thế giới chôn cùng.
Mà đến cuối cùng, Rum quả thực dùng toàn bộ thế giới chôn cùng.
Mọi chuyện đến cùng vẫn là có một cái kết thúc, sau khi Đổng Hưng Á tỉnh lại đã không biết là hôn mê bao lâu rồi, vươn tay sờ sờ ngực, phát hiện trong ngực quấn đầy dày băng vải. Anh ta nằm trong kho hàng ở Nhật Bản, trong hoàn cảnh tối tăm không phân biệt rõ ngày đêm, anh ta đem những chuyện xưa này tới tới lui lui cân nhắc vài lần, đến cuối cùng cũng đều cảm thấy, toàn bộ nhân quả nguyên do mọi chuyện, vậy mà đều chạy không khỏi một chữ si.