Anh ta dựa vào trên tường thật lâu, lâu đến chính mình không biết từ lúc nào nghe chuyện xưa của Đồng Y Mộng đến ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh ta còn giống như nhớ rõ chuyện xưa của Đồng Y Mộng đến sau cùng.
Đại khái chính là cô ta làm sao bắt đầu yêu một người, lại bởi vì chính mình từng trải qua những chuyện kia mà tâm lý vặn vẹo, rõ ràng phát hiện giữa hai người Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm yêu nhau, lại cũng bởi vì chính mình muốn đạt được, mà cố gắng ở giữa hai người trong tạo ra hiểu lầm, để cho hai người hết lần này đến lần khác mắc sai lầm mà bỏ lỡ nhau.
Cô ta kể lại chính mình dơ bẩn như thế nào, chỉ là vì cướp đoạt toàn bộ của Hạ Nhất Nhiễm, bán đứng thân thể của chính mình, lại hết lần này đến lần khác tìm phiền toái cho Hạ Nhất Nhiễm.
Mà đời này cô ta thất bại nhất chính là, lúc có được Đường Hạo Nam không thu tay đúng lúc, nếu lúc đó cô ta thu tay đúng lúc. Có lẽ cuộc đời côta cũng có thể xem như viên mãn rồi.
Lúc này Đổng Hưng Á nhắm mắt chậm rãi nhếch khóe miệng.
Nghĩ đến cũng quá buồn cười, con người cả đời này luôn luôn có nhiều chuyện khiến bản thân hối hận như vậy, luôn cho rằng lúc trước nếu không làm như vậy mà nói, có phải kết cục sẽ hoàn toàn khác đi hay không, kỳ thật kết cục không có gì khác biệt, gieo nhân nào gặp quả đó, sớm muộn cũng gặp báo ứng.
Cho dù là cô ta vào lúc đó kịp thu tay lại, tình cảm giữa Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm cũng không cách nào thay đổi, hai người kia một ngày nào đó vẫn sẽ về cạnh nhau, toàn bộ hiểu lầm vẫn sẽ xóa bỏ, đến lúc đó, cô ta vẫn như cũ là người ngoài trong cuộc tình này bị bọn họ bài xích, đến lúc đó, vẫn như cũ là một vòng tuần hoàn yêu hận tình thù, kỳ thật không có gì khác biệt.
Giống như anh ta, cho dù lúc trước không cùng ác ma tiến hành giao dịch, hiện tại cũng chưa chắc sẽ tốt đẹp, rất có khả năng, đã bị mẹ kế mình lấy đi hết tất cả rồi.
Từ từ nhắm hai mắt lại, anh ta cảm giác chính mình mơ mơ màng màng, hình như là ngủ thiếp đi, lại hình như là vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong đầu xuất hiện qua gương mặt của rất nhiều người.
Lại có lẽ bởi vì chính mình hiện tại đang cùng người phụ nữ tên Đồng Y Mộng kia nằm cách nhau một bức tường mỏng, trước mắt anh ta, lúc này đều là gương mặt của Lệ Áo rồi lại Đồng Y Mộng, không ngừng tuần hoàn trùng điệp, lần lượt hiện lên trước mắt anh ta.
Trên thực tế, anh ta quả thật là cùng Đồng Y Mộng mang gương mặt Lệ Áo trò chuyện cả đêm.
Nhưng dù Đồng Y Mộng mang gương mặt của Lệ Áo, cô ta cũng tuyệt đối không có dáng vẻ quyết đoán vì yêu một người như Lệ Áo, kỳ thật Lệ Áo yêu cực kỳ hèn mọn. Nhưng mà anh ta có thể cảm nhận được trong sự hèn mọn đó, có được một phần bi tráng, cực kỳ rung động lòng người.
Trên đời này nếu là nói có một người hoàn toàn triệt để làm sai, như vậy người kia chính là Rum, rõ ràng đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu, lại cứ mang một trái tim vặn vẹo, không chỉ không muốn cho cô thấy anh ta huy hoàng, còn muốn cho cô sống không bằng chết.
Anh ta từ lúc nào biết Lệ Áo kỳ thật sống không bằng chết à, là một buổi trưa nọ, anh ta còn đang cùng Rum sắp xếp giấy tờ công ty, Lệ Áo đẩy cửa đi vào.
Trong mắt cô hiện lên vẻ do dự, nhưng mà trong đó còn tia quyết liệt bất chấp tất cả.
Anh ta còn nhớ rõ ngày đó Lệ Áo đứng ở bên người Rum giống như đế vương, vẻ mặt lúc ngẩng đầu ưỡn ngực nói xong chính mình mang thai, là cao ngạo quyết tuyệt như vậy, cần cổ tuyết trắng ngưỡng cao như vậy, giống như mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì đều sẽ không lùi bước vậy.
"Em mang thai rồi."
Anh ta rõ ràng nhìn đến ngón tay Rum đang giữ trên con chuột mạnh run run một phen, thế cho nên ngày đó giấy tờ tài vụ xuất hiện sơ xuất, nhưng mà Lệ Áo lại không nhìn ra, bên trong ánh mắt nghiêm nghị của cô, chỉ phản chiếu vẻ mặt lạnh lùng của Rum.
Hắn lạnh lùng quyết tuyệt từ trên ghế đứng lên, chậm rãi thong thả bước đến cạnh cô, vươn ra hai ngón tay, gắt gao nắm cằm Lệ Áo, lực rất lớn, Đổng Hưng Á giống như nghe được từ ngón tay hắn truyền đến tiếng răng rắc, thật sự cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà trong ánh mắt cô không có một tia khuất phục, thậm chí lúc cô bị nâng lên cổ đến hít thở đều đã cố sức, quật cường mà suy yếu từ trong cổ họng lại một lần nữa tràn ra những lời này: "Em mang thai, là con của anh."
Bốp, một cái tát vang dội rơi vào trên mặt Lệ Áo.
Anh ta nghe ở trong lỗ tai đều đã cảm thấy đau, đến trái tim anh ta đều đã run rẩy một phen, nhưng mà vẻ mặt Lệ Áo lại giống như thờ ơ, người đàn ông kia rốt cuộc đã buông lỏng cằm cô ra, cô gắt gao cắn chặt môi, quật cường nhìn Rum.
"Chính em lựa chọn, đi bệnh viện phá bỏ hay vẫn lại là tôi giúp em bỏ nó." Không lưu tình chút nào, một câu của Rum, liền muốn xóa bỏ một sinh mệnh, anh ta ở một bên nhìn cũng cảm thấy cực kỳ tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, Lệ Áo cho tới bây giờ đều sẽ không dám làm trái lời Rum, nhưng mà bây giờ, Lệ Áo dám cãi lại ý Rum, cô quật cường cự tuyệt yêu cầu của Rum. "Em không! Em muốn đem đứa nhỏ này sinh ra."
Ánh mắt Rum, híp lại.
"Em đang nói cái gì?"
"Em nói em muốn đem đứa nhỏ này sinh ra." Rõ ràng không thể xem như lớn tiếng tuyên bố, những lời ngày đó anh ta nghe được, đã có loại cảm giác đinh tai nhức óc, kỳ thật hiện tại nghĩ lại, là thật cực kỳ yêu đi, cho nên căn bản là không muốn bỏ đi đứa con của người đàn ông đó.
Vì thế cô ở trước mặt Rum bộp một tiếng quỳ xuống: "Em bây giờ chủ động cầu xin anh, cầu xin để cho em giữ lại đứa nhỏ này."
Trước đây, Rum luôn luôn thích xem dáng vẻ Lệ Áo vứt bỏ tôn nghiêm cúi đầu xuống cầu xin chính mình, đúng là ngày nào đó, vẻ mặt anh ta, chỉ toàn là thờ ơ.
Anh ta lạnh lùng xoay mặt, không để ý tới dáng vẻ cô quật cường cầu xin mình.
"Trước đây tôi từng nói qua, em đi theo tôi chuộc tội thì được, nhưng tuyệt đối không thể mang thai con của tôi, em không xứng sinh con của tôi."
Rum thái độ kiên quyết, thái độ Lệ Áo giống như so với anh ta vẫn còn kiên quyết hơn, liền vẫn quỳ ở nơi đó, gắt gao ngậm miệng không nói lời nào.
"Đi bệnh viện phá bỏ nó đi." Giọng điệu của Rum, lần đầu tiên lại có một chút mềm mại, có lẽ là mang theo chút lừa gạt, lại có lẽ là có chút ý tứ của anh ta, nhưng mà mục đích cuối cùng của anh ta đều chỉ có một, đó chính là không nghĩ muốn giữ lại đứa nhỏ này.
"Chỉ cần anh để cho em đem đứa nhỏ này sinh ra, anh muốn em làm cái gì đều được." Lệ Áo cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng mà đáy mắt bi thương đó của cô, đã đủ để người ta do dự.
Ánh mắt Rum giống như rốt cục có một tia dao động, quay đầu nhìn Lệ Áo: "Đây là chính em nói, chỉ cần cho em đem đứa nhỏ này sinh ra, em làm cái gì đều đã nguyện ý."
Lệ Áo mạnh gật đầu một cái, "Đúng, em làm cái gì đều nguyện ý." Không có người mẹ nào, không thích con mình.
"Tốt lắm, đến lúc đó em đừng hối hận."
Vung tay một cái, Rum rời đi, để lại một đống giấy tờ thẩm tra đối chiếu làm sai đến một nửa, Lệ Áo cũng từ trên mặt đất đứng lên, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, cô khóc, chỉ là sau khi Rum xoay người rời đi.
Anh ta tin tưởng, anh nhìn thấy hai người này, nhất định là một cặp quật cường nhất trên thế giới, quả thực là một người ngang ngược, một người đáng sợ.
Cho nên đến cuối cùng gây thành bi kịch, không có bất cứ ai có thể bù đắp.
Lúc đó, anh ta mới nhìn đến Đồng Y Mộng, cô ta mặc đồ tù, bởi vì hút thuốc phiện mà hốc mắt hãm sâu, có lẽ là vì bệnh AIDS, lại có lẽ là vì nguyên nhân khác, sắc mặt của cô ta chỉ toàn là tái xanh, tái xanh như là một con quỷ vậy, Rum cứ như vậy đem Lệ Áo mang vào nhìn cô ta.
"Nếu tôi muốn cô ta biến thành em, muốn em biến thành cô ta, em có nguyện ý không? Cô ta đúng là một người có bệnh AIDS. Nơi này đúng là nhà giam." Ngày đó, anh ta là đi theo bên cạnh hai người bọn họ, anh ta lúc ấy liền đứng ở bên người Lệ Áo, có thể cảm nhận được thân thể Lệ Áo, ở trong nháy mắt đó, mãnh liệt chấn động một cái.
Rồi cô nhìn thoáng qua Đồng Y Mộng. "Chỉ cần có thể để cho em đem con sinh ra, cái gì em đều đã nguyện ý." Vẫn lại là câu nói ban đầu kia, so với ban đầu nói ra càng thêm bi tráng.
"Vậy là tốt rồi." Giống như cực kỳ vừa ý vậy, Rum khẽ gật đầu.
Ngày đó, anh ta còn tưởng rằng Rum là đang hù dọa Lệ Áo, cũng không thể tin được y học trên thế giới đã phát triển đến nước này, có thể đem khuôn mặt hai người đổi cho nhau.
Nhưng mà ngày đó, khi Lệ Áo sinh xong nằm ở trong phòng phẫu thuật, anh ta bị Rum gọi vào, lúc đi vào phòng phẫu thuật, anh ta nhìn đến trong tay bác sĩ nâng một đứa nhỏ toàn thân vẫn dính đầy máu tươi đi ra ngoài.
Lệ Áo có chút suy yếu mở mắt: "Em có thể nhìn con em một cái hay không."
Trả lời vô tình đến nổi anh ta đều nổi lên nước mắt. "Tôi chỉ đồng ý cho em sinh nó ra, nhưng chưa từng nói, muốn cho em thấy nó."
Anh ta tận mắt nhìn thấy, ngày đó Lệ Áo nhắm mắt lại, không còn ẩn nhẫn rơi xuống hai hàng nước mắt, rồi sau đó phẫu thuật tiến hành, một người phụ nữ khác bị đẩy vào phòng phẫu thuật đầy mùi máu tươi, phẫu thuật kéo dài đến hai mươi lăm tiếng đồng hồ, anh ta thậm chí đều đã hoài nghi Lệ Áo còn có thể từ trên giường bệnh bước xuống hay không.
Vô số bác sĩ luân phiên ở trong phòng phẫu thuật tràn ngập mùi máu tươi kia tiến hành làm phẫu thuật, mỗi người phụ trách tiếp nhận bộ phận chính mình am hiểu nhất.
Anh ta rõ ràng nhìn đến bác sĩ chém gọt cắt cắt, đem gương mặt Lệ Áo biến thành Đồng Y Mộng.
Dùng đủ loại xương cốt đệm lót giả mài tới mài lui, đem gương mặt Đồng Y Mộng biến thành Lệ Áo.
Khi phẫu thuật kết thúc, anh ta cho rằng lúc này toàn bộ đều đã kết thúc, anh ta lại thấy được một màn càng thêm vô tình của Rum. "Các người nghĩ biện pháp phá hủy đầu óc cô ấy, để cho cô ấy mất trí nhớ, hoặc là... Để cho cô ấy phát điên."
Thì ra trên đời này, chỉ có càng tuyệt tình, không có tuyệt tình nhất.
Rồi kế đó Rum từ trên ghế đứng lên đi đến bên người Đồng Y Mộng, khi Đổng Hưng Á còn đang hết hồn, cúi người nhìn anh ta. "Từ bây giờ về sau, cô ta chính là Lệ Áo, cô ta chính là đối tác của các người."
Hai chân như nhũn ra, anh ta vội vàng gật đầu.
Rồi lại đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, trong bóng đêm vươn tay lau đầu, vậy mà toàn bộ đều là mồ hôi.
Anh ta vậy mà đem chuyện khủng bố trước đây từng trải qua, đều đã trở thành ác mộng, một lần nữa để bản thân ôn tập một lần.
Có phải hay không nếu còn không nắm chặt nhớ liền không có cơ hội, cho nên đến cảnh trong mơ đều lại lần nữa nhắc nhở anh ta, đã từng xảy ra.